Chân Linh Cửu Biến

Chương 1621: Tự bạo (2)



Một vị đại tu sĩ liền nói:

- Hừ, dù sao cũng một lần chết, chỉ cần có thể bị thương nặng người, kinh động Dương Hi sư thúc cũng đáng giá!

Trong lòng Lục Bình thầm mắng, lần này coi như là thua rồi, trong lòng hắn tồn ảo tưởng, vẫn không nguyện ý bại lộ thân phận của mình. Vì vậy hắn không thể giải trừ nguyên thần đại trận, ít nhất không thể giải trừ trước khi hai người tự bạo, liền quyết định liền gọi ra Cửu Long Chung rũ xuống ánh sáng màu vàng bao phủ hơn, đồng thời đem Quải Vân Phàm bao lấy trên người, người liền độn tới ngoài trận.

- Vào lúc này muốn đi, chậm rồi! Lục Thiên Bình, mọi người cùng chết đi!

Hai vị đại tu sĩ trong nháy mắt dân đồng tâm hạch không gian. Nhưng giữa điện quang thạch hỏa đó, Thủy U kiếm đột nhiên xuất hiện sau lưng một vị đại tu sĩ trong đó, nhất cử đâm xuyên qua tâm hạch không gian của lão ta, phá hủy pháp tướng bên trong. Cùng lúc đó, Lục Tiểu Bình cũng xuất hiện bên người vị đại tu sĩ này, Thương Liễu tiểu kiếm chém một cái, chặt đứt đầu lâu. Vị đại tu sĩ tự bạo trong nháy mắt liền tiểu nhị.

Nhưng trong khi đó một vị đại tu sĩ khác tự bạo Lục Bình cũng không cơ hội ngăn cản nữa. Bởi vì Lục Bình đem phần lớn uy năng của nguyên thần đại trận đều dùng để thủ hộ tự thân, cho nên khoảnh khắc đại tu sĩ tự bạo, nguyên thần đại trận bắt đầu tan vỡ.

Không gian chướng ngại chồng chất trước người Lục Bình trong nháy mắt bị uy năng mạnh mẽ của đại tu sĩ tự bạo xóa sạch. Cửu Long Chung theo sát đó một tiếng vang thật lớn, ánh sáng màu vàng rũ xuống nhất thời bể tan tành. Cùng lúc đó, tiếng nổ to lớn liên tiếp nổ vang trong đạo tràng. Cửu Huyền tu sĩ tới tiếp ứng liền cảm thấy trong đầu óc một trận đau nhức, thậm chí bao gồm mấy tên tu sĩ mới vừa tiến cấp pháp tướng sơ kỳ vào lúc bên trong nhất thời cảm thấy thiên toàn địa chuyển, rốt cuộc ngất xỉu đi. Những áp thấp tu sĩ khác thì càng thêm không chịu nổi..

Lục Bình mặc dù vẫn có Quải Vân Phàm cùng hộ thân cương khí thủ hộ, nhưng dưới sự uy hiếp của một vị đại tu sĩ khoảng cách gần tự bạo vẫn lực bất tòng tâm. Hơn nữa nguyên thần đại trận trong nháy mắt bị phá, Lục Bình tâm hạch không gian cũng chấn động mạnh cả lên, ngay sau đó cổ họng có vị ngọt, một hớp nghịch huyết tràn ra từ trong miệng.

- Khinh thường rồi!

Trong đầu Lục Bình mới vừa dâng lên ý niệm này, liền cảm thấy một cổ thần niệm tuyệt mạnh từ một chỗ vắng vẻ của đạo tràng trong nháy mắt quét ngang tới. Cường độ của nó không ngờ lại không dưới thần niệm tu vi của Lục Bình.

Là Dương Hi lão tổ!

Cửu Huyền đại tu sĩ tự bạo rốt cục kinh động Dương Hi lão tổ đang bế quan.

Trong lòng Lục Bình âm thầm đáng tiếc. Lần này hắn vốn định cho dù không hoàn toàn tiêu diệt toàn bộ Cửu Huyền lâu, cũng muốn phá hủy toàn bộ Cửu Huyền lâu cao cấp chiến lực. Nhưng hắn chưa từng nghĩ hai vị Cửu Huyền lâu đại tu sĩ không ngờ sẽ quyết tuyệt vừa lên tới liền lựa chọn tự bạo như vậy.

Hôm nay Lục Bình như cũ bị trọng thương, lúc này nếu mạnh mẽ cùng Dương Hi lão tố quyết chiến, cho dù cuối cùng thăng chỉ sợ cũng phải không thường thất.

Tính rồi, trước tiên lui đi rồi tính sau, ngày sau, ngày sau sợ cũng không cơ hội!

Lục Bình tiện tay đem đồ tán lạc chung quanh của hai vị đại tu sĩ bởi vì tự bạo phá hủy trữ vật pháp khí một cổ não thu vào Hoàng Kim ốc, thần niệm lần thứ hai của Dương Hi lão tổ quét ngang đã tới đây.

Lục Bình không muốn bại lộ thân phận của mình, chỉ đành phải nhìn một chỗ không gian pháp bảo trong Cửu Huyền điện gần trong gang tấc mà thở dài. Ngay sau đó thân hóa lưu quang trong nháy mắt đi tới chỗ trước đó tiến vào đạo tràng, trong tay nắm Không Minh chi tinh đã lại lần nữa lập lòe, đợi đến cánh cửa không gian xuất hiện chớp mắt cắm đầu đi vào.

Sau lưng, độn quang của Dương Hi lão tổ đã đuổi theo, một tiếng cực kỳ tức giận quát lên truyền tới:

- Bọn chuột nhắt, ngươi trốn đâu?

Lục Bình thầm hận, một chiều hồi mã thương tính toán quá tốt, nhưng bởi vì hai vị đại tu sĩ của Cửu Huyền Lâu coi cái chết như không tự bạo đã phá hỏng mọi chuyện. Vốn dĩ Lục Bình thừa dịp cháy nhà hội của, không ngờ bị hai kẻ này tự bạo gây thương tích, đối mặt Dương Hi lão tổ đuổi giết chỉ đành phải tạm lánh phong mang.

Vào phút chốc thông qua Không Minh chi tinh xuyên qua cấm đoạn đại trận, Lục Bình trước sau thu hồi trong ngoài hai viên Không Minh chi tinh trên ngạch trận pháp hỗ trào phía trước, lối đi không gian theo hắn tiến vào cấp tốc co rúc lại.

Dương Hi lão tổ mắt thấy không cách nào đuổi theo địch, chỉ đành phải giá ngự một đạo thần thông xông thẳng vào trong cánh cửa không gian. Ngay sau đó cấm đoạn đại trận một trận kịch liệt rung chuyển. Dương Hi lão tổ đứng ở chỗ đại trận trước đó người nọ biến mất. Thần sắc cực kỳ tức giận, lập tức kịch liệt ho khan, cho đến khi phun ra toàn bộ biến thành huyết tinh lúc này mới hòa hoãn xuống, ngay sau đó thở dài một tiếng, giữa thần sắc chợt lộ ra một tia vẻ đau khổ.

- Sư bá tổ!

Sau lưng truyền tới thanh âm của một tên Cửu Huyền Lâu tu sĩ. Nếu như Lục Bình ở đây sẽ có thể nhận được người này chính là Lục lâu chú Tuần Lục Hợp trong Cửu Huyền Lâu đích truyền đời thứ ba.

Dương Hi lão tổ nhất thời thu liên thần sắc trên mặt, xoay người lại trầm giọng hỏi:

- Sao rồi?

Từ trước đến giờ Tuần Lục Hợp không lúc nào nghiêm túc, thế mà bây giờ khuôn mặt nghiêm nghị và run giọng đáp:

- Dương sư thúc cùng với Hoàng sự bá hai người bọn họ đều, đều bỏ mình, ngoài ra còn có mấy tên đệ tử cùng hai vị pháp tướng sơ kỳ sư đệ cũng gặp bất trắc!

Dương Hi lão tổ nghe vậy thân thể chính là run lên, nhưng lão ta vẫn ổn định thanh âm của mình rất tốt, giọng bình tĩnh hỏi:

- Bên trong tông môn còn có người nào phát hiện người xâm lấn, có từng nhận biết người đến là ai không?

Tuần Lục Hợp cúi đầu, đáp:

- Không, không có ai, người nào cũng không phát hiện người đến làm sao tiến vào tràng. Người đó tựa hồ cố ý ẩn giấu thân hình, không ai đối mặt với hắn, không biết thân phận của hắn, cũng không biết tu vi của hắn như thế nào.

- Oa!

Dương Hi lão tổ không còn cách nào che giấu tức giận trong lòng, một hớp nghịch huyết lần nữa phun ra từ trong miệng.

- Sư bá tổ!

Tuần Lục Hợp hộ lên một tiếng, liền vội vàng tiến lên vịn thân thể của Dương Hi lão tổ, nghe Dương Hi lão tổ giọng bị thảm nói:

- Cửu Huyền lâu ta từ khai thiên truyền thừa đến nay, từ trước đến giờ chấp pháp xử trí việc trong tu luyện giới, không ngờ lại gặp họa chen ngang này. Ngươi, ngươi nhất định phải nhớ, Tiêu Bạch Vũ, Thất Phiến, Mãn Nguyệt, Phùng Lục, Thạch Hoa, Lâm Vũ, Viên Phá Không, Dương Thọ Xương, Lục Thiên Bình, còn có, còn có Chu Bát Tả, bọn họ đều là cừu nhân sinh tử bất công đái thiện với Cứu Huyền lâu ta. Toàn thể Cửu Huyền lâu ta có một người vẫn còn, phải tồn ý niệm báo thù! Đặc biệt là Chu Bát Tã, phản bội mổn đồ, so với chín người làm hỏng tông môn của ta còn phải ghê tởm hơn!

Tuần Lục Hợp thấy Dương Hi lão tổ lúc này tâm thần đã loạn, vội vàng nói:

- Sư bá tổ, đệ tử đều nhờ kỹ, ngày sau đợi đến đệ tử tu vi thành, tất nhiên nên vì bốn phái báo thù!

- Báo thù?

Dương Hi lão tổ dù sao cũng đứng đầu Thuần Dương tu sĩ, chẳng qua là mới vừa phút chốc vội nóng giận công tâm mà rối loạn phương tấc, lúc này vừa nghe Tuần Lục Hợp nói như vậy nhất thời tỉnh lại, vội vàng lắc đầu nói:

- Không không không, trước tiên không vội báo thù, không vội báo thù. Lúc này bốn phái đang đứng trước mắt sinh tử tồn vong, mấu chốt là truyền thừa. Đúng, chính là truyền thừa, nhất định phải bảo đảm bổn phái truyền thừa sẽ không đoạn tuyệt trước rồi sau đó sẽ báo thù. Những tên hủy tông môn của ta không một người nào không phải là nhân vật đứng đầu nhất của tu luyện giới hiện nay. Hôm nay bổn phái tiểu thiên thế giới bị cướp, Chân Linh truyền thừa đã đứt, khai thiên thần khí đã mất, lúc này chúng ta chính là muốn trả thù cũng lực chưa như mong đợi. Trước tiên phải tự vệ tự cường, rồi sau đó lại thừa cơ nhi động đúng, chính là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.