Chân Linh Cửu Biến

Chương 1680: Phúc diệt (tiếp -3)



Vũ Văn Phá Thiên mặc dù đã hạ quyết tâm muốn lấy thân hiến tế Thất Bảo Lôi Hồ đổi lấy lực lượng lớn hơn đánh lui Long Hòe lão tổ, nhưng trước khi đến cuối cùng ít nhiều còn muốn giãy giụa một phen. Song trên thực tế Vũ Văn Phá Thiên phen này giải thích cũng không phải là không hiệu quả.

Đúng như trước đó ông ta nói, Long Hòe lão tổ nói cho cùng cũng chỉ là ông ta một nhà nói như vậy thôi. Các người đại thần thông ít nhiều cũng nửa tin nửa ngờ, chẳng qua là ngại vì Long Hòe lão tổ nói thật làm người nghe quá mức kinh sợ. Mà thực lực bản thân của ông ta cũng thật làm người ta kiến sở vị kiến. Cho nên lúc này họ mới vẫn đối với Long Hòe lão tổ đánh vào Vũ Văn thế gia làm người trên vách xem, không nghe không hỏi.

Vũ Văn Phá Thiên lần này một phen lời nói giải thích khẩn thiết, nhưng cũng khiến cho không ít người đại thần thông tới trước xem cuộc chiến sinh lòng trắc ẩn. Dù sao từ khai thiên đến bây giờ, Vũ Văn thế gia chỉ trên cơ sở chống lại ma la tai ương đã vượt qua vô số người, càng có cả tông môn truyền thừa đều phải nhận ân tình cứu mạng của Vũ Văn thế gia. Nếu không phải Long Hòe lão tổ trước đây quá mức cường thế, sợ rằng sớm có người nhảy ra ngoài liên thủ muốn ngăn cản.

Nhưng đã như vậy, dưới một phen giải thích của Vũ Văn Phá Thiên, các phái người đại thần thông ẩn giấu trong bốn phía hư không cũng hơi có chút xuẩn xuẩn dục động.

Long Hòe lão tổ sớm đã phát hiện, lạnh giọng cười to, nói:

- Hay cho cái miệng lưỡi không xương, hay cho một Vũ Văn thế gia cao thượng. Vũ Văn thế gia người từ trước đến giờ giỏi tính toán. Lão phu xin hỏi người, vì sao trước giờ lúc ma la đại kiếp bộc phát, Vũ Văn thế gia người đều có thể vào bất cứ lúc nào đều có thể chính xác xuất hiện ở vùng đất phát sinh ra ma la tai ương? Vì sao vừa khéo chính là Vũ Văn thế gia người thần thông pháp thuật có thể khắc chế ma la tai ương?

- Tất cả điều này chẳng qua là vì bản thân Vũ Văn thế gia ngươi chính là căn nguyên của ma la tai ương bộc phát mà thôi!

- Im miệng!

Vũ Văn Phá Thiên giận dữ quát:

- Các hạ luôn miệng nói Vũ Văn thế gia ta túi giấu dã tâm, nhưng thủy chung đều suy đoán nói như vậy, lại không mảy may nửa phần chứng cớ, làm sao có thể làm người ta tâm phục?

Long Hòe lão tổ cười lạnh đáp:

- Diệt xong Vũ Văn thế gia ngươi, tự nhiên có chứng cớ!

Vũ Văn Phá Thiên râu tóc đều dựng, cao giọng mắng:

- Các hạ ỷ thế hiếp người như vậy, chính là dựa vào tự thân thành tựu Chân linh muốn làm gì thì làm sao? Các hạ hôm nay tự dưng dựng chuyện là có thể phá được Vũ Văn thế gia ta, ngày mai còn muốn tùy tiện tìm lý do diệt nhà tông môn nào đó nữa hay không?

- Chư vị tu luyện giới đạo hữu, vị Long Hòe lão tổ xử tâm tích lự muốn Phúc diệt Vũ Văn thế gia ta. Ta xem người này mới là hắc thủ sau màn của ma la tai ương, lần này nếu diệt Vũ Văn thế gia ta, ngày sau ma la đại kiếp hồi sinh, tu luyện giới còn có người nào xung phong hãm trận không?

Vũ Văn Phá Thiên lời vừa nói ra miệng, các người đại thần thông ẩn giấu trong hư không bốn phía nhất thời nổi lên một trận xôn xao. Ngay cả bản thân Lục Bình là người trong lòng biết khá sấu đối với Long Hòe lão tổ cũng không khỏi thêm mấy phần cẩn thận.

- Hoa ngôn xảo ngữ, hãy nhìn lão phu phá Vũ Văn thế gia ngươi!

Lần này hiển nhiên ngay cả Long Hòe lão tổ đều có chút ngồi không yên, liếc mắt nhìn hồ lô màu tím bay lơ lửng giữa không trung, dứt khoát vọt tới Vũ Văn Phá Thiên.

So sánh với việc này lúc người đại thần thông của các phái tâm tư khác nhau, lực chú ý của Lục Bình cũng đặt hết trên ô người Nguyên Tửu Lão Tổ, Tiểu Bạch Vũ cùng với một vị Chân linh tu sĩ khác mới vừa tấn cấp.

Trên thực tế, đừng xem lời của Vũ Văn Phá Thiên hùng tráng kích thích, những lúc này chân chính có thực lực ngăn trở Long Hòe lão tổ cũng là ba vị Chân linh tu sĩ trước mắt thôi. Thế nhưng rất rõ ràng, lúc này ba vị Chân linh tu sĩ đó không biết do tâm tư nào đều lựa chọn làm người xem trên vách.

Âm!

Tiếng nổ khiến cho Lục Bình lần nữa đem lực chú ý đặt ở bầu trời Thương Sơn. Thân thể của Long Hòe lão tổ đột nhiên phồng lớn. Mấy con Mộc giao quanh thân hiến hóa, mỗi một con đều là một cây cành lá một cái rễ của Long Hòe đại thụ diễn hóa, toàn lực một kích rơi vào trên lối quang hộ tráo. Toàn bộ Thất Bảo Lôi Hồ giữa không trung đều lui về phía sau ba trượng, lội quang hộ tráo rũ xuống càng thêm liên tiếp hướng vào phía trong tìm tòi. Bên ngoài Vũ Văn thế gia trú địa hoàn toàn bạo lộ ra. Vô số đình đài lâu các kể cả không ít Vũ Văn thế gia tu sĩ ở sơn cốc lục địa chân núi cùng lật đổ trong tiếng hét thảm kêu lên.

Một vị Chân linh lão tố quyết định chuyện cần làm làm sao có thể nửa đường hủy bỏ?

Mà người đại thần thông đó đương nhiên không thể nào bị người dễ dàng đầu độc, Vũ Văn Phá Thiên nói mặc dù làm trong lòng ít nhiều người thầm tự nổi lên tâm tư. Nhưng cục diện hôm nay cũng không ai sẽ bởi vì một Vũ Văn thế gia cùng một vị thần linh lão tổ đối nghịch, huống chi thực lực của vị Chân linh tu sĩ ấy tựa hồ vượt xa ra khỏi sự hiểu biết của tu luyện giới đối với Chân linh tu sĩ!

Vũ Văn Phá Thiên làm sao không rõ ràng lắm, những thứ này chỉ bất quá đều là sự giãy giụa cuối cùng vì ông ta không cam lòng thôi.

Mắt thấy Long Hòe lão tổ một kích này lộ ra tư thái mạnh mẽ trước đó chưa từng có. Một tia may mắn cuối cùng trong lòng của Vũ Văn Phá Thiên cũng bị xóa sạch sẽ.

- Hiến tế!

Thân thể của Vũ Văn Phá Thiên trong lúc bất chợt tan vỡ giữa không trung, trong cái hồ lô da tím đột nhiên truyền đến một cổ hấp lực quái dị, máu thịt nhỏ xuống một cổ não lên trên hòa vào trong cái hồ lô da tím. Lúc trước do Long Hòa lão tổ đả kích giữa không trung Thất Bảo Lôi Hồ màu đỏ tím không ngừng lui về phía sau đột nhiên trên không trung chấn động cả lên, rồi sau đó trên da vốn màu tím bôi lên một tia đỏ bừng nhàn nhạt.

Long Hòe lão tổ vốn sắp lần nữa tê liệt lối quang hộ mạc đột nhiên thu tay lại, lúc ngửa đầu nhìn Thất Bảo Lôi Hồ, liền nghe một tiếng kêu to xé rách thiên địa truyền tới từ giữa không trung. Trong Thất Bảo Lôi Hồ phảng phất dựng dục hung vật tuyệt thế gì vậy chấn động kịch liệt giữa không trung.

- Không xong!

Một loại tâm quý trước đó chưa từng có tràn ngập trong đầu của Lục Bình. Hắn không chút nghĩ ngợi lập tức rút người ra trở lui. Không chỉ Lục Bình, không ít các phái thuần dương xem cuộc chiến bốn phía chớp mắt Vũ Văn Phá Thiên hiến tế liền phát giác không ổn, cũng nhấc lên độn quang bay ngược về phía sau.

Vừa lúc đó, Thất Bảo Lôi Hồ màu đỏ tím đột nhiên từ trong khạc ra một đạo thất sắc lôi quang mảnh khảnh. Lôi quang đó không ngờ lại đang bay ra sau lội hồ chợt nhẹ nhàng quanh quẩn giữa không trung cũng hóa thành một con thất sắc điều nhi tinh tế.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.