Khôi phục xong pháp lực, Lục Bình tiếp tục lên đường. Khoảng cách với Thất Tinh điện càng ngày càng gần. Một ngày đó, Lục Bình từ xa xa trông thấy một rừng cây, rồi đột nhiên ngọc giản mà Cơ Tử Hiên đưa cho hắn chấn động lên. Lục Bình vui mừng, xem ra lập tức có thể cùng bổn phái tu sĩ hội hợp rồi.
Lục Bình cấp tốc hướng rừng cây chạy đi. Không phải hắn không nỡ đem Lục Cầm ra ngồi ở trên lưng, mà là phi hành tọa kỵ mục tiêu quá lớn. Ở trong Thất Tinh thiên nguy cơ tứ phía, sẽ vô cùng dễ dàng trở thành mục tiêu cho chúng nhân tấn công.
Đến gần trước rừng cây, Lục Bình chợt nhướng mày. Theo lý mà nói thì Cơ Tử Hiên cùng Ân Tử Sở hai người cũng đã biết hắn tiếp cận. Nhưng Lục Bình đã đi tới ngoài rừng cây rồi, cũng không thấy hai người ta nghênh tiếp. Hắn nhìn rừng cây yên tĩnh ây, suy nghĩ một chút, đem thần thức lan ra, yên tĩnh tiềm nhập vào trong rừng cây.
- Hai vị xem ra là Chân Linh song kiệt từng liên thủ đánh lui Huyền Linh phái Miêu Duy Đông rồi?
Trong rừng cây người cầm đầu trong năm người áo đen đang cùng Cơ Tử Hiên và Ân Tử Sở giằng co cười lạnh hỏi.
- Đồ bọn chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi nhát gan sợ chết! Bọn ngươi có phải là Phúc Hải bang thứ đồ con chuột chạy qua đường không? Không ở trong Thất Tinh thiên tìm cái địa động mà trốn mèo, chạy đến đây không sợ chết hết hay sao?
Lục Bình không ngờ tới Cơ Tử Hiên luôn luôn ổn văn nhĩ nhã khi nói chuyện lại có khi cất giọng bén nhọn chua cay khắc nghiệt như thế này.
Kẻ cầm đầu nhóm Phúc Hải bang tu sĩ sắc mặt chợt lóe lên vẻ giận dữ, không để ý tới Cơ Tử Hiên giễu cợt, tự mình lại lên tiếng:
- Mười ngày trước Phúc Hải bang ta tập họp hơn hai mươi tu sĩ cùng một nhóm tu sĩ dẫn đầu tên là Ngả Bá Thao đại chiến một trận. Bản nhân cùng tên Ngả Bá Thao đó đại chiến mấy chục hiệp bất phân thắng phụ, không biết hai người ngươi có thể bị năm người bọn ta vây công mà còn sống hay không?
Ấn Tử Sở trực tiếp đem hai cây đỉnh giai đoạn kiếm cầm trong tay, lạnh lùng nói:
- Thử một chút chẳng phải sẽ biết!?
Kẻ cầm đầu Phúc Hải bang tu sĩ đang muốn há mồm nói gì, Ân Tử Sở đột nhiên hướng phía bên phải lắc người một cái, lập tức lóe lên không thấy bóng dáng đâu. Tu sĩ cầm đầu trong lòng cả kinh, hướng tu sĩ bên trái quát lớn:
- Cẩn thận!
Tay trái của y vung lên, ống tay áo đột nhiên đưa dài ra, hóa thành một đạo bố chướng, ý đồ đem một tu sĩ phía bên trái bao lại ở trong đó. Tuy vậy, bố chướng mới vừa đưa ra ba trượng, một con mộc hầu liền từ một bên nhảy tới, đụng vào trong bố chướng.
“A!” một tiếng hét thảm truyền tới, một tên Phúc Hải bang tu sĩ bên cạnh đã bị Ân Tử Sở thần xuất quỷ một đánh lén trọng thương, một cái cánh tay bay lên bầu trời.
- Khốn kiếp! Đem bọn chúng vây lại, toàn lực xuất thủ, không lưu mạng sống.
Tu sĩ cầm đầu không ngờ phe mình vừa lên chưa kịp tấn công, đã bị thương nặng một người, nhất thời giận dữ vô cùng.
Tu sĩ cầm đầu nhào lên trước nhất, Phi Vân tụ bắn nhanh thật ra, đem An Tử Sở đang muốn hạ sát thủ ngăn cản lại. Trái phải có hai tên tu sĩ tiến lên tiếp ứng, giúp cho Phúc Hải bang tu sĩ trọng thương có cơ hội lui xuống.
Kẻ cầm đầu Phúc Hải bang tu sĩ đưa tay hướng không trung trảo một cái, một thanh Thủy Tinh giản chín cạnh ba thước rơi ở trong tay, phất tay hướng về Cơ Tử Hiên mà đánh.
Cơ Tử Hiên thấy Ấn Tử Sở ở bên kia bị ba người của Phúc Hải bang bám lấy, mặc dù Ân Tử Sở thân hình cực nhanh, cùng ba người du đấu, tận lực không rơi vào vòng bao vây của ba người. Tuy nhiên, ba người của Phúc Hải bang này hiển nhiên trước đó đã nghĩ ra biện pháp khắc chế hai người bọn hắn.
Cơ Tử Hiên cùng Ân Tử Sở hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tâm ý tương thông phối hợp ăn ý. Hai người hợp lại, tuyệt đối không đơn giản chỉ là hai tu sĩ dung huyết tầng bảy như vậy.
Phúc Hải bang ba người mặc dù không cản nổi tốc độ cùng kiếm thuật sắc bén của Ân Tử Sở, nhưng có thể thông qua sự phối hợp lẫn nhau này, làm cho Ân Tử Sở không cách nào đến gần Cơ Tử Hiên, khiến hai người không biện pháp tạo thành sự phối hợp hữu hiệu nào.
Cơ Tử Hiên bất đắc dĩ, chỉ đành phải thả ra hai con dung huyết hậu kỳ khôi lỗi. Một con thiết giáp võ sĩ khôi lỗi quơ múa một thanh kiếm to, cùng Thủy Tinh giản đang bay tới chạm vào nhau ầm ầm.
Thủy Tinh giản bay ngược trở lại, thiết giáp võ sĩ cũng liên tiếp lui về phía sau mấy bước. Thanh kiếm to phía trên bị khoát ra một cái miệng rộng, hai cánh tay vang lên “Két két” liên hồi, phảng phất sắp bị Thủy Tinh giản một kích chấn vỡ ra vậy.
Cơ Tử Hiên khóe mắt một trận co giật, đau lòng muốn chết. Cái con thiết giáp khôi lỗi này chính là một tác phẩm đắc ý của hắn. Cơ Tử Hiên vội vàng chỉ huy hắc giáp khôi lỗi mà Lục Bình lúc trước đã gặp tiến lên trợ chiến. Bản thân Cơ Tử Hiên hiện giờ đã ngự sử hai con khôi lỗi, đã không còn pháp lực cùng thần thức dư thừa để tự tay tham dự tranh đấu, chỉ đành phải đem bát giác thuẫn bài ra để bảo vệ thân mình.
Lúc này Lục Bình đang ẩn giấu thân hình cách song phương đại chiến hơn ngoài trăm trượng. Nơi này hiển nhiên là nơi song phương thần thức đều không thể chạm đến, mà Lục Bình thì có thể rõ ràng nắm bắt tình thế song phương đấu pháp trong rừng kia.
Ẩn thân pháp quyết của Lục Bình thực sự rất tệ, trong phạm vi thần thức của người khác bao phủ, rất dễ dàng bị phát hiện. Tu sĩ cầm đầu Phúc Hải bang bang chúng hiển nhiên thực lực không kém, Lục Bình nếu bị phát hiện, liền mất đi hiệu quả xuất kỳ bất ý.
Lúc này, Cơ Tử Hiên đã tràn ngập nguy cơ, Ấn Tử Sở lại bị ba tên Phúc Hải bang tu sĩ tu vi cao hơn hẳn dây dưa, tự lo cũng không xong.
Tu sĩ cầm đầu tự giác đã nắm cục diện trong tay, đắc ý nói:
- Hai vị còn khốn thú do đấu sao? Thức thời, đem pháp bảo các ngươi lần trước lấy được lấy ra để cho bọn ta kiến thức một chút, nói không chừng pháp bảo vừa ra tay, bọn ta liền thua ở trên tay hai vị.
Lục Bình thi triển ẩn thân quyết, di chuyển về phía trước thêm hai ba mươi trượng. Cũng may Phúc Hải bang đang ổn chiếm thượng phong, cảnh giác có phần lơi lỏng, Lục Bình cũng không bị phát hiện.
Ân Tử Sở song kiếm bay lượn, vẫy ra một trăm hai mươi tám đạo kiếm quang hướng ba người thuộc Phúc Hải bang vây công mình công tới, không ngờ lại biểu hiện cách “Thế cảnh” chỉ có một bước. Ba người kia không ngờ tới Ân Tử Sở đột nhiên bộc phát, rối rít chống đở.
Ân Tử Sở đột nhiên hất ra ba người, hướng phương hướng Lục Bình ẩn thân chạy nhanh.
- Không xong, hắn muốn chạy trốn!
- Bỏ rơi đồng bạn của mình không để ý đến sống chết, Chân Linh phái cũng có người như vậy sao?!
- Thoát được hay sao, hai kiếm mới vừa rồi đã khiến hắn mất không ít pháp lực, trốn không bao xa sẽ pháp lực khô kiệt!
Ba tên Phúc Hải bang tu sĩ vừa đuổi theo, vừa quát mắng.
Ân Tử Sở chạy ra mười mấy trượng, tốc độ quả nhiên chậm lại, phảng phất như hậu lực không đủ vậy.
Ba người mừng rỡ, hò hét tế lên pháp khí hướng sau lưng của Ân Tử Sở đập tới.
Ân Tử Sở dưới sự Bất đắc dĩ chỉ đành phải xoay người ngự sử song kiếm ngăn cản, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đem hai món pháp khí trong đó ngăn trở.
Mắt thấy món pháp khí thứ ba sẽ phải đánh nát hộ thân cương khí Ân Tử Sở, gây trọng thương cho hắn, Phúc Hải bang tu sĩ vô cùng mừng rỡ. Tuy vậy, bọn chúng không hề phát hiện lúc bấy giờ trong ánh mắt của Ân Tử Sở lộ ra vẻ giễu cợt.
Một đạo kiếm quang màu xanh đột nhiên từ phía sau một cây đại thụ góc sau lưng Ân Tử Sở bạo khởi, đem món pháp khí thứ ba trực tiếp đánh bay đi. Kiếm quang dư thế không kiệt, tiếp tục hướng một tu sĩ trong số đó bay vụt đi.
Tên tu sĩ này không ngờ bị tập kích, kêu lên một tiếng, vội vàng đem hộ thân pháp khí ngăn cản ở trước người. Nhưng mà một trận sắt thép va chạm chan chát vang lên, trong nháy mắt toàn bộ đánh lên trên cái thượng cấp pháp khí này, trực tiếp đem pháp khí đánh nát thành mảnh vụn.
Tu sĩ hai món pháp khí bị phá hư cực nặng, trên ngực nhất thời buồn nôn, không nhịn được đem máu tươi trong miệng khạc ra. Y cuống quít hướng phương hướng của hai người khác thối lui, có ý đồ tìm kiếm sự tiếp viện.
Tuy nhiên đã chậm mất rồi. Tu sĩ đột nhiên cảm giác ngực chợt lạnh, cúi đầu nhìn lên, quần áo trên bộ ngực lộ ra hai cái lổ châm, hai giọt đỏ bừng nhanh chóng mở rộng ra trên quần áo.