Chân Linh Cửu Biến

Chương 1758: Tử nan



Chân Linh Chi Kiếm Mạc Ly chính là bản mệnh linh bảo của Lục Bình, tuy bì không kịp bản mệnh nguyên thần đại | trận dụng dưỡng đã lâu ngày, nhưng bình thường đối địch làm phép sử dụng cũng là nhất. Nó chính là thứ dùng để môi giới thi triển hơn phân nửa một thân bản nguyên thần thông của Lục Bình, huống chi vật này là từ Chân Linh chi giác của Giao đạo nhân...

Chân Linh chi giác?

Trong lòng Lục Bình chợt động, ngẩng đầu nhìn về Thuần Dương phi kiếm lúc đâm vào trong cơ thể chân thân của Giao đạo nhân, lại thấy quang hoa lưu chuyển trên thanh phi kiếm. Thân kiếm không chấn động, từng đạo một phù văn quen thuộc lại xa lạ lưu chuyển trên thân kiếm.

Làm bản mệnh linh bảo, Lục Bình tuy rằng bị lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể của Giao đạo nhân chân thân bức lui, nhưng sự liên lạc giữa hắn cùng bản thân linh bảo chưa hề bị cắt đứt. Thông qua thần niệm cảm giác, Lục Bình có thể rõ ràng nhận ra được lúc này phi kiếm đang tiến hành một cuộc chất biến. Phi kiếm chi linh Mạc Ly lúc này giống như một đứa bé tham ăn, đang không ngừng cấp thủ đạo tinh nguyên cuồn cuộn truyền đến từ trên mũi kiếm đâm vào chân thân.

Nhớ tới lúc trước, Linh Minh Lão Viên cầm trong tay Thiên Quân Bổng uy năng dị biến vốn là linh bảo của Viện đạo nhân năm đó, Lục Bình không khỏi trong đầu lửa nóng, không biết uy năng của Chân Linh Chi Kiếm sẽ đề thăng đến trình độ nào.

Trên Thuần Dương linh bảo có vẫn tồn tại uy lực mạnh hơn linh bảo hay không?

Vấn đề này chính là không có câu trả lời trong Lục Bình tu tập. Tuy nhiên theo sau khi Lục Bình lên cấp Chân Linh, đáp án của vấn đề này đã càng lúc càng khẳng định. Đặc biệt là sau khi Lục Bình cướp được Thất Vũ Phiến trong tay, càng có thể phát giác trong khai thiên linh bảo còn ẩn phục một cổ lực lượng không người biết. Một cổ lực lượng thậm chí khiến cho Lục Bình đều cảm thấy tâm quý.

Mà một cổ lực lượng đó mặc dù sau khi Lục Bình tiến vào thông đạo đại trận mới cảm nhận được, nhưng trước mắt lại như cũ không cách nào sử dụng được nó. Chỉ có thể biết là khi một cổ lực lượng này bị thả ra ngoài, uy năng hoàn toàn không phải là Thuần Dương linh bảo tầm thường có thể so sánh.

Một tiếng hô to xa xa truyền tới cắt đứt Lục Bình trầm tư, nói:

- Lục đạo hữu chở hoảng sợ, lão phu tới giúp người một cánh tay lực!

Khi Lục Bình ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo lục quang thoáng qua chân trời, đánh tới sau lưng chân thân của Giao đạo nhân.

Trong lòng Lục Bình tức giận, lại thấy khối lối chân thân tựa như đến hiện tại mới cảm giác được nguy hiểm vậy. Thân thể đột nhiên hóa thành lưu quang biến mất, chỉ để lại Lục Bình Chân Linh Chi Kiểm cùng với một đạo lục quang chạm mặt đánh tới.

Lại nghe nơi xa Long Hòe lão tổ kêu to một tiếng “A nha”, nói:

- Lục đạo hữu cẩn thận, không ngờ khôi lỗi né tránh, thần thông này đã qua người, thật xin lỗi!

Lục Bình thu liễm vẻ ảo não trong thần sắc, phất tay bắt lấy Chân Linh Chi Kiếm trong tay, đồng thời thân tùy tâm mà hành động, tránh qua một đạo lục quang thần thông. Thần niệm giống như thủy triều phố khai bốn bề, bắt hành tung của Giao đạo nhân chân thân khối lỗi.

Mà một đạo lục quang Lục Bình tránh ra đi qua không lâu, liền theo Long Hòe lão tổ một trận nhìn qua luống cuống tay chân thi triển thủ quyết mà tiêu tán giữa không trung.

Long Hòe lão tổ mang áy náy độn tới từ xa khẽ mỉm cười, Lục Bình nói:

- Không, đạo hữu cũng là cử chỉ vô tâm thôi!

Long Hòe lão tố giống như Lục Bình tung ra thần niệm, mật thiết chú ý động tĩnh bốn phía hư không, cố gắng bắt tung tích của Giao đạo nhân khôi lỗi chân thân, trong miệng lại hỏi:

- Lúc nãy nhìn dáng dấp tựa hồ chân thân khối lội trúng phải một kiếm của Lục đạo hữu phải không? Lục đạo hữu thực lực thật làm lão phu kính nể, chẳng qua không biết khôi lỗi đó thương thế như thế nào?

Ánh mắt của Lục Bình du di về bốn phía, nghe vậy đáp:

- Khối lỗi đó có thực lực mạnh mẽ, lại cuối cùng đổi tư thế khối lội, tại hạ bỏ bấy rập rốt cục đâm vào một kiếm, không biết sao chân thân đã sớm thành thân khối lỗi. Một kiếm cũng không có hiệu quả bao lớn.

Long Hòe lão tổ dĩ nhiên nửa tin nửa ngờ, nhưng ngoài miệng lại nói:

- Đáng tiếc!

Lục Bình lập tức hỏi:

- Bằng đạo nhân chân thân khối lỗi bị tiền bối đánh lui rồi sao? Mễ đạo hữu hiện giờ ở đâu?

Long Hòe lão tổ gật đầu đáp:

- Được Mễ đạo hữu trợ giúp, lão phu cũng đánh lui khôi lỗi kia, nhưng nghĩ tới đạo hữu một người cùng Giao đạo nhân chân thân khối lối đối chiến, lão phu lập tức đi trước một bước chạy tới trợ quyền. Mễ đạo hữu xem ra sắp chạy tới rồi!

Lục Bình chẳng qua gật đầu một cái cho biết rằng đã hiểu, nhưng đối với trong lời nói của Long Hòe lão tổ rốt cuộc có mấy phần chân thật, hắn cũng từ chối cho ý kiến. Ít nhất chính hắn cũng không nói ra thật tình.

Long Hòe lão tổ vừa dứt lời, liền thấy phương hướng mà lúc nãy ông ta phi độn đến lần nữa nhấc lên một đạo độn quang. Giọng của Mễ Huyền Sách truyền tới xa xa, nói:

- Hai vị, chỗ sâu của thông đạo đại trận!

Lục Bình cùng với Long Hòe lão tổ lúc này đột nhiên không hẹn mà cùng quát lên:

- Không tốt!

Hai người hóa thành độn quang đồng loạt vọt tới Mễ Huyền Sách.

Mễ Huyền Sách chi cho rằng hai người nghe mình thông báo muốn theo ông ta chạy tới chỗ sâu của thông đạo đại trận, vì vậy lập tức dừng người lại chờ đợi hai người. Nhưng ông ta không ngờ nhìn thấy Lục Bình thần sắc khẩn cấp, quát lên:

- Mễ đạo hữu mau tránh

Mễ Huyền Sách thần sắc ngẩn ra, nhưng ông ta lập tức hiểu rõ, ngay trong lúc sinh tử du quan, theo hai tay của ông ta múa may, hai ông tay áo đột nhiên nổ mạnh. Một đoàn gió lốc dâng lên từ dưới chân, trong phút chốc bao lấy cả người ông ta. Nhưng một đạo lưu quang đa trong nháy mắt độn vào trong đó khi gió lốc chưa bao lấy toàn bộ ông ta.

Từng tiếng thét rống to truyền tới từ trong phong đoàn màu xanh, trong lúc mơ hồ có thể thấy Mễ Huyền Sách đã thân hóa Chân Linh, cùng Giao đạo nhân chân thân khôi lỗi đấu một chỗ.

Phi kiếm kiếm quang dưới chân Lục Bình tăng vọt. Thân hình của hắn đột nhiên vượt đi qua trong thần sắc vẻ khiếp sợ của Long Hòe lão tổ, chỉ một kiếm liền đánh tan gió xoáy đó. Bên trong Giao đạo nhân chân thân khối lỗi quay đầu đi liền, chỉ để lại Mê Huyền Sách bị xé kéo Chân Linh chi khu thoi thóp hơi tàn.

Long Hòe lão tổ vội vàng vượt qua, vung nhánh cây linh bảo trong tay. Mấy đạo dây leo màu xanh cuốn đi về phía Giao đạo nhân chân thân rút đi, lại bị khôi lỗi lần nữa hóa thành lưu quang tránh thoát

Nhưng một đạo kiếm quang phát sau mà tới trước, vào phút chốc lưu quang tránh thoát Long Hòe lão tổ chặn lại lần nữa hóa thành chân thân, từ trên thân hình xuyên người mà qua.

Khôi lỗi chân thân không thông không hống, như cũ hóa thành lưu quang vào hư không chỉ để lại một cánh tay trái trôi giữa không trung. Long Hòe lão tổ tay cầm nhánh cây linh bảo liên phát hai đạo thần thông cố gắng ngăn trở, cuối cùng vẫn không thể làm gì.

Lục Bình đưa tay một chiều, thu lấy cái tay cụt vào trong trữ vật pháp khí. Long Hòe lão tổ một bên nhìn thấy khóe mắt giật giật, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nói:

- Không biết Mễ đạo hữu như thế nào rồi?

Lục Bình người đã trước một bước đi tới bên cạnh Mễ Huyền Sách, lại thấy Mễ Huyền Sách thu nạp hết Chân Linh chi thân. Ông ta nhìn thấy Lục Bình tới, trong miệng mở to, nhưng liên tiếp xông ra mấy ngụm máu tươi, cười khổ nói:

- Vốn nghĩ rằng theo sau lưng đạo hữu có lẽ còn có một đường sinh cơ, nhưng cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết. Con đường trường sinh đúng là vẫn mượn không được ngoại lực!

Vẻ mặt Lục Bình nặng nề, ánh mắt quét qua vết thương như một đạo móng nhọn tập thân ở bộ ngực của ông ta. Mễ Huyền Sách tuy muốn mượn sức hắn, nhưng cũng không có lòng hại hắn, thực lực tuy yếu, nhưng giúp hắn cũng tận tâm tận lực, coi là được với một người đồng minh có thể tin. Trong thông đạo đại trận từng bước nguy cơ, đi đến hiện tại mười tám vị Chân Linh tu sĩ còn dư lại mấy người, nhưng cửa ra của đại trận rốt cuộc ở đâu, mọi người vẫn không đầu mối chút nào.

Mễ Huyền Sách lúc này thần sắc chợt một trận, phảng phất nghĩ tới điều gì, nói:

- Mới vừa sau khi Bằng đạo nhân khối lỗi bị đánh lui, trong thông đạo đại trận xảy ra biến đổi lớn. Chính là phương vị mà trước đó đám người Tiêu Bạch Vũ, Hồ Điệp Tiên Tử đi, hai vị..., hai vị...

Nói tới chỗ này, hai mắt của Mễ Huyền Sách dần dần mất đi thần thái, cũng trước hồi quang phản chiếu, cuối cùng một tia sinh cơ từ trong cơ thể của ông ta tiêu tán.

Lục Bình thở dài một cái, vung tay lên thi thể của Mễ Huyền Sách nhất thời hóa thành tro bụi, rồi sau đó dương dương sái sái tiêu tán trong thông đạo đại trận.

- Đi thôi, Lục tiểu hữu, ta và người đi nhìn một chút chỗ sâu của thông đạo đại trận rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có lẽ hết thảy đều đã đến lúc sắp kết thúc rồi.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.