Lục Bình nhận lấy trữ vật đại bên trong có chứa linh thảo từ tay của Phương Đào, xem xét bên trong một chút, cười nói:
- Không tệ lắm! Có một ít linh thảo tương đối quý hiếm mà ta đang đang cần dùng đến, tuy số lượng ít nhưng chủng loại linh thảo cũng nhiều. Gần đây tu sĩ ra biển có phải lại tăng lên hay không?
Phương Đào cười, đáp:
- Đúng vậy! Kể từ khi bổn phái cùng các đại phái ở Bắc Hải chung sức ra biển tiễu trừ yêu thú, hầu hết tu sĩ cho là khí thế phản kích của yêu thú chắc là phải bị đè xuống, liền rối rít vào biển, thu hoạch đương nhiên cũng nhiều.
Lục Bình trầm ngâm một chút. Hắn nhớ tới chuyện khuếch trương chiêu yêu binh của Kim Lân phủ, cảm thấy chuyện này không đơn giản, đám người Lưu Tử Viễn ra biển săn giết yêu thú có mục đích cuối cùng là muốn đại náo thọ yến của Kim Giao đảo chủ. Lục Bình liên hỏi:
- Gần đây trên biển có truyền đến tin tức gì không?
Phương Đào không biết Lục Bình muốn hỏi điều gì, nhưng vẫn nói:
- Một chuyện lớn gần đây chính là Thất Tinh thiên khai khải, bổn phái ở trong Thất Tinh điện thu hoạch rất nhiều, vượt qua Huyền Linh phái một trận. Còn nữa, Thất Tinh thiên gần tới lúc quan bế, các phái cùng yêu tu liên thủ công kích Phúc Hải bang. Tu sĩ Phúc Hải bang nghe nói tổn thất thảm trọng.
Phương Đào cũng là từ nhỏ thụ do Chân Linh phái bồi dưỡng, tuy là tu sĩ xuất thân từ một tiểu gia tộc, nhưng tình cảm quy chúc đối với Chân Linh phái không hề dưới Lục Bình, Phương Đào nghe nói Chân Linh phải thắng được đối thủ cũ là Huyền Linh phái một bậc, dĩ nhiên là vạn phần cao hứng.
- À! Đúng rồi, còn có một tin tức liên quan tới ông chủ. Nói là ông chủ ở Thất Tinh thiên uy danh rất lớn, được xưng danh là “Chân linh tam kiệt”, ông chủ thật là còn trẻ mà tài cao, danh vọng vang xa a!
Lục Bình sửng sốt một chút. Cơ Tử Hiên và Ân Tử Sở hai người không phải là danh hiệu “Chân linh song kiệt” hay sao?! Thế nào mà lại còn đem tên hắn liệt vào hàng “Tam kiệt" nữa đây?!
Lục Bình không màng tới những hư danh đó, hỏi:
- Còn có tin tức gì liên quan tới ta?
Phương Đào suy nghĩ một chút, nói:
- Tin tức mới vừa truyền tới gần đây ở Thất Tinh thiên, cũng chưa xác thực. Tin truyền ông chủ được bảo vật gì đó. Còn nói sau khi ra khỏi Thất Tinh thiên, ông chủ không cùng những tu sĩ khác của bổn phái hội họp, đã vẫn lạc. Những tin khác đều rất mơ hồ, không biết có liên quan tới ông chủ hay không.
Lục Bình biết những chuyện liên quan đến mình ở Thất Tinh thiên phần lớn là bí ẩn, nhưng những điều mà người ta đã biết cũng đủ để kích thích tham niệm của một số người. Hơn nữa, không ít người có dụng ý, âm thầm thúc đẩy người khác. Sau này nói không chừng sẽ còn có nhiều điều phiền toái.
Tuy vậy, Lục Bình vừa nghĩ theo hướng khác, mình vẫn luôn gặp không ít phiền toái, nếu không gặp phiền toái thì Lục Bình không thể nào có được nhiều thu hoạch như vậy.
Suy nghĩ đã thông, Lục Bình không còn so đo những chuyện này nữa. Hắn xoay người hỏi Phương Đào:
- Hai tên tiểu quỷ của người tu luyện thế nào?
Phương Đào nghe Lục Bình hỏi tới hai đứa con nhà mình, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện, nói:
- Hai đứa nhóc tu luyện rất chuyên cần. Tuy nói tư chất không được, nhưng những năm gần đây nhờ ân điển của ông chủ, mua không ít đan dược do ông chủ luyện chế với giá thấp, tu vi của đứa lớn đã đạt tới luyện huyết tầng bảy. Còn tiểu khuê nữ gần đạt đến luyện huyết sáu tầng, nửa năm sau trở thành biệt viện đệ tử cấp ba chắc không thành vấn đề.
Lục Bình “Ừ “ một tiếng, nói:
- Bảo hai người bọn chúng tu luyện cho thật tốt. Luyện huyết hậu một bước, vạn sự không được khinh suất. Nếu là trước khi rời khỏi biệt viện mà tu vị đạt tới luyện huyết chín tầng, thì đến chỗ này lấy mấy viên Dung huyết đan.
Phương Đào lập tức kích động, trên mặt run rẩy, ứa nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Cái này sao có thể được! Cái này sao có thể được! Làm sao có thể để cho ông chủ hao phí như vậy. Hai hai đứa bé này thật có phúc! Lão Phương ta thay mặt hai đứa nhãi con cám ơn ông chủ, sau này bọn chúng nó nhất định phải ghi nhớ ân tình của ông chủ.
Lục Bình thấy ông ta thần sắc kích động, trong lời nói cũng có chút không mạch lạc, biết Phương gia tuy là một tu sĩ gia tộc, nhưng gia chủ có tu vi cao nhất cũng là một nội môn đệ tử có dung huyết trung kỳ. Sau khi Phương Đào dung huyết thành công, trở thành một trong ba tu sĩ dung huyết kỳ của Phương gia, địa vị của Phương Đào đương nhiên tăng lên rất cao.
- Những tiểu gia tộc như vậy ở Chân Linh phái nhiều vô số kể. Những gia tộc này tình huống thật ra thì so với tán tu mạnh ở chỗ có Chân Linh phái là cây đại thụ che chở và có truyền thừa, nhưng thường ngày trong việc tu luyện hay những thứ khác thậm chí còn không bằng tán tu. Ít nhất, tán tu đều là tứ cố vô thân, chỉ lo một người, còn gia tộc thì cần bận tâm nhiều chuyện hơn.
Đối với Phương gia mà nói, một viên Dung huyết đan giá trị có thể làm Trấn gia chi bảo. Năm đó Phương Đào dung huyết thành công, không biết khiến cho bao nhiêu người trong Phương gia cùng gia tộc giao hảo cùng Phương gia hâm mộ chết đi được. Phương gia gia chủ sau khi biết một ít tình huống về Lục Bình, lần nữa dặn dò Phương Đào phải làm việc thật tốt trợ giúp cho Lục Bình.
Lục Bình đang muốn dặn dò Phương Đào một chút, thần sắc chợt động, đưa tay vung lên, phía ngoài Băng Hà sát trận chợt mở ra một khe hở. Một đạo kim sắc lưu quang bay vào. Lục Bình đưa tay tiếp lấy, là một thanh truyền âm pháp kiếm từ khoảng cách rất xa, phía trên pháp lực mênh mông, hiển nhiên là thủ bút của một vị đoán đan chân nhân.
Lục Bình đem thần thức dò vào, nhất thời nghe vang thanh âm hào sảng của Khúc Huyền Thành chân nhân:
- Tiểu tử, ngươi có phiền toái, mau trở về Trùng Hoa phủ!
Xem ra là bởi vì Hoàng Ly đảo khoảng cách Thiên Linh sơn quá xa, lão sư Huyền Linh chân nhân lúc này mới thông qua Khúc Huyền Thanh chân nhân thông báo cho Lục Bình trở về Trung Hoa phủ.
Lục Bình hiểu đại khái có thể là mình mới vừa về tới, lão sư gọi trở về tám, chín phần là vì tin tức ở Thất Tinh thiên truyền ra, lão sư muốn hiểu tình huống phát sinh trong Thất Tinh thiên. Chuyện này phía sau e rằng còn có ý tứ của môn phái. Dù sao bổn phái tu sĩ từ trong Thất Tinh thiên ra ngoài liền đi Kim Giao đảo, bây giờ chỉ có Lục Bình là biết tình huống cặn kẽ trong đó mà thôi.
Lục Bình xem xong truyền âm pháp kiếm, nói với Phương Đào:
- Sau này ta không sẽ xuất thủ luyện chế luyện huyết kỳ đan dược, ngược lại dung huyết kỳ sẽ luyện chế một ít. Tuy vậy bị hạn chế bởi linh thảo cùng rất nhiều nguyên nhân khác, cũng sẽ không có quá nhiều. Hơn nữa phần nhiều sẽ lấy Phục Nguyên đan Phục Linh đan vân vân là những đan dược chữa thương hoặc khôi phục làm chủ. Người cứ thu mua linh thảo, không cần phải sợ nhiều, đến chỗ của ta mà lấy linh thạch. Chuyện giao dịch trong cửa hàng người hãy tự xử lý, không cần phải luôn tới gặp ta xin phép. Trong điếm còn dư lại những thứ luyện huyết kỳ đan dược, ngươi hãy cầm lấy đem về cho hai tiểu tử nhà ngươi đi.
Lục Bình giơ tay lên ngăn Phương Đào đang định cảm tạ, nói:
- Đây là hai bình Phục Linh đan, đối với dung huyết sơ kỳ tu luyện hiệu quả rất cao. Tu vi của ngươi cũng đạt tới tột cùng của dung huyết một tầng, có hai bình đan dược này, người xem có thể đột phá đến dung huyết tầng hai được không.
Phương Đào vội vàng xua tay, nói:
- Ông chủ có thể chiếu cố hai đứa bé trong nhà, lão Phương cũng đã vô cùng cảm kích, làm sao còn có thể dùng đến dung huyết kỳ đan dược của ông chủ. Lão Phương ta biết chuyện của nhà mình, đời này nhiều nhất cũng chính là dung huyết kỳ tu vi, có thể sống hai trăm năm, lão Phương cũng cảm thấy đủ lắm rồi.
Lục Bình không để ý đến lời từ chối của ông ta, đem đan dược đặt trên bàn, nói tiếp:
- Sau khi đột phá, đem pháp thuật, công pháp trước đây đều luyện tập trở lại, không được hoang phế. Đồng thời bảo trong nhà cũng phải cần chuẩn bị. Chuẩn bị chu đáo thì luôn luôn tốt, không hại gì.
Phương Đào lão luyện từng trải, sao không nghe hiểu được trong lời nói của Lục Bình có ẩn chứa một chút lo âu. Lục Bình không nói ra, Phương Đào cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ phải đáp ứng mà thôi.
Đem Phương Đào cảm kích suýt hồ đồ tiễn đưa đi xong, Lục Bình cũng cảm thấy vô nại. Có một số việc tùy theo tu vi của hắn tăng lên, cho dù bản thân không muốn, nhưng cũng phải thân bất do kỷ cuốn vào trong đó. Hắn làm như vậy cũng là muốn vì tương lai của mình mà bố cục, mặc dù cái cuộc cờ này xem ra không có ý nghĩa gì.
Lục Bình phát động dẫn dắt trận pháp, đem vị hình linh mạch ở trong sào huyệt trước kia của Lục Cầm dẫn dắt tới đây. Lúc này bởi vì khoảng cách xa, việc dẫn dắt dịch chuyển lịch mạch gây ra động tĩnh lớn hơn. Cũng may trên biển cũng thường có động đất phát sinh, không dẫn tới quá nhiều người chú ý.
Cảm thụ linh khí trong động phủ lại hùng hậu thêm một phần, Lục Bình cũng có chút cảm giác thành tựu. Phiến cơ nghiệp này đều là do hắn từ không có gì mà tìm kiếm được. Bây giờ trong động phủ đã hội tụ sáu vi hình linh mạch, khoảng cách mười vi hình linh mạch để có thể đề thăng lên tiểu hình linh mạch đã càng ngày càng gần.
Tuy vậy, Lục Bình nhớ tới tiểu hình linh mạch trong động phủ của Cẩm Lỗ chân nhân, trong lòng lại xuất hiện một chút không thoải mái. Sau khi lên cấp đoán đan kỳ, nói gì hắn cũng phải đối với cái linh mạch kia mưu đồ một phen.