Chân Linh Cửu Biến

Chương 194: Pháp tướng hội



Dịch giả: Titan

Sau khi Lục Bình xuất quan, hắn chưa kịp tìm kiếm đám người Hồ Lệ Lệ thì một đạo truyền âm pháp kiếm lần nữa đem triệu tập Lục Bình đến Thiên Linh sơn.

Lần này, chính là Nhị sư tỷ Lý Huyền Như tìm Lục Bình

Đây là lần đầu tiên Lục Bình đến động phủ của Nhị sư tỷ. Nơi này tuy gọi là động phủ nhưng trông giống như một nhà vườn nông trang nhỏ. Lý Huyền Như chân nhân xây dựng mấy cái nhà lá ở nơi đây, vậy quanh tường là một vòng hàng rào bằng tre. Bốn phía chung quanh tường rào tre mở ra rất nhiều ruộng đất, có chỗ thì trồng linh thảo, có chỗ trồng các loại rau củ bình thường.

Lục Bình đi vào tiểu nông trang viện, phát hiện ngoài mình ra, còn có Tam sư tỷ, Tứ sư tỷ, Thất sư tỷ đều đến. Môn hạ của Trung Hoa phủ còn lại chưa đến chỉ có Bát sư tỷ Lãnh Thiến cùng Thập sư muội Khương Tử Huyên. Lục sư tỷ Đổng Tử Ngọc đang tu luyện, không đến được.

Lý Huyền Như chân nhân thấy Lục Bình đến, cười nói:

- Cửu sư đệ đến, Lục sư muội còn đang tu luyện, Bát sư muội ra biển tham dự Kim Giao đảo đại chiến, bây giờ cũng không biết đã quay về chưa. Ta nghe nói tiểu sư muội lặng lẽ theo sư công đi Kim Giao đảo, đã có sư công thủ hộ, ta nghĩ sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Tất cả mọi người đều ngồi ở một cái bàn gỗ cạnh mảnh vườn nhỏ. Trên bàn đã bày sẵn một ít hoa quả, tuy không có loại hoa quả nào quý hiếm nhưng tất cả đều tươi ngon. Lục Bình nghĩ những loại cây trái này đều do chính tay Nhị sư tỷ ươm trồng, mới vừa hái xuống dùng để đãi khách. Lục Bình cầm lấy một trái, cắn một cái, cảm thấy hương vị cũng không tệ.

Mọi người nhìn thấy những cử chỉ của Lục Bình đều đồng lòng cười một tiếng, biết Lục Bình đã không xem mình là người ngoài. Nhị sư tỷ rất là cao hứng, nàng nói tiếp:

- Lần này nhận yêu hai tộc tại Kim Giao đảo đại chiến. Ta nghĩ các chư vị sư muội, sư đệ cũng đều biết đại khái là sư công Khương Huyền Lâm chân nhân lần này thành công lên cấp pháp tướng kỳ, trở thành một vị lão tổ của bổn phái. Hơn nữa ở trước mặt Bắc Hải chúng ty đánh bại Kim Giao đảo chủ đồng dạng lên cấp pháp tướng kỳ mà giữ bí mật không nói, có thể nói là uy chấn Bắc Hải.

Lục Bình không biết là Khương Huyền Lâm chân nhân đã đánh bại Kim Giao đảo chủ. Hắn chỉ biết là Khương chân nhân cùng Kim Giao đảo chủ đại chiến một đường, chẳng biết đi đâu. Lúc này mới khiến cho chúng tu bao vây Kim Giao đảo Bắc Hải tấn công vào Kim Giao đảo.

Thất sư tỷ Hoa Tử Phương không kiên nhẫn được, hỏi:

- Nhị sư tỷ, sư công lão nhân gia lên cấp pháp tướng kỳ, tại sao chúng ta không biết một chút gì về ông ta? Không phải là các tu sĩ khi lên cấp pháp tướng kỳ sẽ dẫn tới một hiện tượng thiên nhiên cực lớn hay sao?

Lý Huyền Như chân nhân cười cười một cách thần bí, nói:

- Tại sao không xảy ra thiên tượng chứ?! Các ngươi quên mấy tháng trước đã có một dòng linh khí cực lớn xoay quanh trên đỉnh núi Thiên Linh sơn rồi sao?

Thất sư tỷ ngạc nhiên, lấy tay che miệng, nói:

- Không phải nói là pháp tướng lão tổ diễn thử pháp thuật sao? Chẳng lẽ đó chính là sư công lão nhân gia đột phá pháp tướng kỳ nên mới xảy ra hiện tượng đó?!

Lý Huyền Như chân nhân khẽ gật đầu. Lục Bình nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Tam sư tỷ và Tứ sư tỷ, nghĩ rằng chắc hẳn là hai nàng đã biết điều này từ trước. Quả nhiên, Lý Huyền Như chân nhân nói tiếp:

- Lúc ấy, môn phái liền bắt đầu bố cục cho chuyện Kim Giao đảo. Vì vậy, việc sư công lên cấp pháp tướng kỳ, trừ tu sĩ đoán đan kỳ trở lên, những đệ tử khác trong bốn phái cũng không biết chuyện. Hiện tượng thiên nhiên to lớn lúc đó được môn phái che giấu, lấy cớ truyền rằng pháp tướng lão tổ diễn tập pháp thuật.

Lục Bình nhớ tới biểu lộ của Liễu chân nhân khi lúc phát hiện thiên tượng xuất hiện. Lục Bình nghĩ lúc ấy chắc chắn Liễu chân nhân đã biết Khương Huyền Lâm chân nhân đột phá. Tuy vậy sau khi nhận lấy ngọc giản từ trong hư không đưa tới, lão sư liền dặn dò nói là có lão tổ diễn pháp, xem ra lúc ấy là nhận được mệnh lệnh gì đó.

Lý Huyền Như chân nhân nói tiếp:

- Tu sĩ lên cấp pháp tướng kỳ, ở Bắc Hải thường thường mấy chục năm thậm chí trên trăm năm mới phải xuất hiện một lần. Hơn nữa lên cấp pháp tướng kỳ có nghĩa là bước vào tầng cao nhất của tu luyện giới. Vì vậy, mỗi khi có tu sĩ lên cấp pháp tướng kỳ, đều phải cử hành long trọng nghi thức để ăn mừng, tuyên dương lão tổ thần uy. Lần này môn phái đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội nâng cao địa vị của bốn phái, tuyên dương uy danh của sư công.

Lục Bình căn bản đã đoán được mục đích Nhị sư tỷ gọi mọi người đến. Quả nhiên, Lý Huyền Như chân nhân nói tiếp:

- Bốn phái bây giờ đang chuẩn bị tổ chức đại hội mừng sư công pháp tướng thành công. Các môn hạ đệ tử ở Tiêu Diêu phủ đã sớm bận rộn gửi thiệp mời đến các thế lực lớn nhỏ ở Bắc Hải và tán tu nổi tiếng. Ta cho rằng với uy danh của sư công ở Kim Giao đảo, quy mô của đại hội pháp tướng lần này to lớn chưa từng có.

- Trung Hoa phủ ta cùng Tiêu Diêu phủ tuy là hai phủ khác nhau, nhưng thực ra là một thể...

Lý Huyền Như chân nhận thấy Thất sư tỷ Hoa Tử Phương muốn nói điều gì đó rồi lại thôi, chân nhân cười nói tiếp:

- Thất sự muội, sư tử biết người muốn hỏi gì, nhưng đó là chuyện của lão sư cùng sư công. Ta với Tam sư tỷ, Tứ sư tỷ của muội biết cũng không nhiều. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, trước khi người cùng Bát sư muội, Cửu sư đệ bái vào dưới cửa của lão sư, cũng chưa có Trùng Hoa phủ. Bọn ta đều là Tiêu Dao phủ môn hạ đệ tử.

Nghe Nhị sư tỷ nói nhiều như vậy, Lục Bình có biết chút ít nội tình của sự môn. Tuy vậy, khi đang nói đến đoạn khẩn yếu quan đầu, Nhị sư tỷ lại ngừng lại. Lục Bình biết ba vị đoán đan kỳ sư tỷ đối với chuyện giữa sư phụ của mình cùng Khương Huyền Lâm chân nhân khẳng định là biết chút ít gì đó, chỉ là không thể nói ra miệng mà thôi.

Lục Bình biết trước buổi gặp mặt hôm nay chủ yếu là nói cho mình và Thất sư tỷ nghe. Cả hai người là môn hạ của Trung Hoa phủ mới trong một thời gian ngắn, đối với quan hệ giữa Trung Hoa phủ và Tiêu Diêu phủ hiển nhiên không rõ lắm, lúc này mới mất khá nhiều miệng lưỡi giải thích thêm.

Ngay sau đó Lý Huyền Như chân nhân liền nói đến mục đích hôm nay triệu tập mọi người:

- Sau khi pháp hội sẽ cử hành, các môn phái, thế lực, tán tu tham gia pháp hội theo lệ đều phải dâng lên quà tặng. Cho dù nội bộ chân nhân các mạch của bổn phái cũng như thế. Lão sư hiển nhiên sẽ không tham gia pháp hội, mặc dù vậy đệ tử chúng ta không thể mất lễ phép. Dĩ vãng hai mạch chân nhân tuy không lai vãng, nhưng môn hạ đệ tử hai mạch đều rất thân cận, luôn luôn coi nhau như nhất thể ở trong bổn phái. Hai mạch chân nhân cũng không ngăn cản tình huống như thế. Hôm nay gọi các vị sư muội, sư đệ tới đây, chính là cùng mọi người thương lượng một chút, xem xem nên lấy gì làm quà tặng cho thỏa đáng?

Lục Bình biết những chuyện này đều do ba vị đoán đan kỳ sư tỷ thương lượng. Chủ ý của Nhị sư tỷ gọi mình và Thất sư tỷ tới đây bàn bạc chẳng qua để cho đầy đủ phép tắc lễ bộ vậy thôi. Dù sao, Lục Bình dung huyết kỳ tu vi còn chưa đủ để tham dự vào những chuyện này, huống chi là tầng mắc pháp tướng hội như vậy.

- Ba vị sư tỷ thương nghị nửa ngày, giữa chừng Thất sư tỷ cũng gián tiếp tham dự vào, phần nhiều là tò mò hỏi thăm. Trùng Hoa môn hạ đệ tử ai cũng có phần, ba vị sư tỷ cũng không cậy thân phận mình là đoán đan chân nhân mà bỏ quên Hoa Tử Phương và Lục Bình. Thỉnh thoảng, các sư tỷ cũng ý tứ hỏi thăm ý kiến của hai người.

Ba người bàn bạc nửa ngày, cuối cùng xác định hai món quà tặng. Một món là năm cây ba ngàn năm linh thảo bình thường, một món là nhị đẳng đỉnh cấp linh tài Không Âm thạch do địa cấp hạ phẩm thiên địa linh vật Phong Ngâm thạch bạn sanh mà thành.

Tứ sư tỷ Vương Huyền Tĩnh bất đắc dĩ nói:

- Hai lễ vật này tuy nói không tệ, nhưng xem ra đến ngày đại hội pháp tướng sẽ có không ít quà tặng tương tự. Trùng Hoa một mạch của chúng ta cùng Tiêu Dao một mạch đồng khí tương liên, nếu là quà tặng đưa ra sút kém mọi người, nói không chừng sẽ có hữu tâm nhân truyền ra ngôn ngữ gì đó không hay.

Thất sư tỷ Hoa Tử Phương cùng Lục Bình nhìn cái này mấy dạng quà tặng đã sớm hai mắt đầy ngôi sao nhỏ. Nhưng cũng biết đây là bởi vì hai người chưa đạt tới tầng mức đoán đan kỳ, để uẩn và kiến thức không cách nào so sánh cùng ba vị sư tỷ.

Lục Bình suy nghĩ một chút, từ trong hộp ngọc lấy ra sáu viên Kim Kiên quả còn dư lại, nói:

- Bốn vị sư tỷ, xem giúp tiểu đệ vật này có thể làm quà tặng hay không?

Tam sư tỷ Triệu Huyền Cơ nhìn mấy quả màu vàng trong hộp, ánh mắt sáng lên, có phần không chắc chắn hỏi lại:

- Đây chẳng lẽ là Kim Kiên quả, có thể dùng để gia tăng cường độ thân thế?

Lục Bình cười, hướng Tam sư tỷ giải thích:

- Chính là Kim Kiên qua. Tiểu đệ ở trong Thất Tinh thiên may mắn có được mấy quả, trừ mấy quả nộp lên cho môn phái trước đó vài ngày, tặng cho lão sự sáu quả. Nếu lão sư đã dâng tặng, tự nhiên sư công nơi đó cũng phải dâng tặng. Huống chi tiểu đệ cũng từng mấy lần được sư công chiếu cố.

Lý Huyền Như nhìn Kim Kiên quả của Lục Bình, khẽ vuốt cằm, nói:

- Kim Kiên quả giá trị so ra tuy kém hơn ba ngàn năm linh thảo, nhưng là một báu vật hiếm có, có thể dùng làm quà tặng cho sư công. Xem ra có ba món quà tặng này, Trung Hoa một mạch của chúng ta cũng sẽ không ở trong pháp tướng đại hội làm mất mặt mũi của lão sư.

Tứ sư tỷ Vương Huyền Tĩnh đã quen chọc ghẹo Lục Bình, thấy Lục Bình lấy ra bảo bối, cười nói:

- Không trách có lời đồn đãi nói sư đệ có được đại tiện nghi, thậm chí môn phái còn có người nhiều chuyện nói Cửu sư đệ là “Đa bảo đồng tử”, thì ra là cũng không phải là không huyệt lại phong (gió tự nhiên mà có).

Lục Bình biết Tứ sư tỷ là đang nhắc nhở mình. Nhớ lại lão sư cũng từng nói qua môn phái có người đỏ mắt mình ở Thất Tinh thiên đoạt được nhiều bảo vật, trong bụng hắn tự nhiên cảm kích, nhưng ngoài miệng còn là nói:

- “Đa bảo đồng tử” thì cũng đã qua, xem ra những người đó cũng đã biết tiểu đệ đã đem thu hoạch trong Thất Tinh thiên nạp lên cho môn phái, trong tay cũng không còn dư lại bao nhiêu.

Thật sự tỷ hiểu được nguyên nhân câu chuyện, lấy làm bất bình thay cho Lục Bình, nói:

- Những người này chính là không thể nhịn được người khác có cái gì hơn mình.

Sau khi rời khỏi tiểu nông trang của Nhị sư tỷ, Lục Bình thuận tiện đến Trung Hoa phủ bái kiến lão sư Huyền Linh chân nhân, thỉnh giáo một ít vấn đề về tu luyện. Đặc biệt là Lục Bình chuẩn bị luyện chế bản mệnh pháp khí “Thập nhị Nguyên thần châu” của mình, dĩ nhiên là không dám có chút khinh thường.

Không ngờ Huyền Linh chân nhân không có ở Trùng Hoa phủ, thậm chí cũng không ở trong Thiên Linh sơn. Lục Bình hỏi thăm nha hoàn trong phủ, thì cả ba người đều không biết. Họ chỉ biết là sáng sớm ngày hôm qua, Huyền Linh chân nhân đột nhiên hừ lạnh một tiếng, chấn động cho phòng tu luyện phát rung rinh. Sau đó người nét mặt âm trầm ra khỏi Trùng Hoa phủ, chẳng biết đi đâu.

Lục Bình trong bụng hồ nghi, nhưng chuyện có thể khiến cho Liễu chân nhân tức giận, cũng không phải là thứ mà hắn bây giờ có thể đủ sức nhúng được tay vào. Tuy vậy, lão sư trước khi đi không có thông báo cho ba vị đoán đan kỳ sư tỷ, xem ra cũng không phải là chuyện khó giải quyết gì.

Mới vừa trở về Hoàng Ly đảo, Lục Bình lập tức hướng Phương Đào hỏi thăm đám người Lưu Tử Viễn đã trở về hay chưa. Lục Bình lại biết được sáu đội tu sĩ Hoàng Ly đảo ra biển không phải đồng thời trở về, mà là phân tán trở về rải rác, người nào cũng mang dáng vẻ mệt mỏi, có tu sĩ thậm chí trên người còn mang thương tích. Về phần tuần hải đại đội thứ nhất của Lưu Tử Viễn cũng không có âm tín.

Lục Bình trong bụng cả kinh, lập tức đi về phía phòng nghị sự trên đảo.

Đến phòng nghị sự, tin tức nghe được càng làm cho Lục Bình thêm kinh sợ: Hoàng Ly đảo sáu đội tuần hải đại đội trên đường trở về, ở hoãn trùng hải vực bị đoán đan kỳ cao thủ tập kích. Dương Huyền Mộc chân nhân bị trọng thương. Sau đó đông đảo yêu thú đột nhiên xuất hiện, Hoàng Ly đảo tuần hải đại đội bị buộc phân tán phá vòng vây, tuần hải đại đội thứ nhất không biết tung tích đâu.

Vốn Bắc Hải các phái sau khi ở chỗ giao giới giữa hoãn trùng hải vực và Yêu tộc hải vực cùng hội hợp với các tu sĩ kéo tới tiếp ứng, đã cùng Bắc Hải yêu tộc bám sau đuôi đuổi đến đại chiến một cuộc, rồi đấy lùi yêu tộc tu sĩ trở về trong Yêu tộc hải vực.

Sau đó, các phái tu sĩ liền phân tán trở về môn phái thể lực của mỗi người. Sáu tuần hải đại đội Hoàng Ly đảo cũng dưới sự dẫn đầu của Dương Huyền Mộc chân nhân hướng Hoàng Ly đảo mà trở về.

Tuy nhiên, ngay tại lúc mọi người mới vừa cùng những tu sĩ đại đội khác vào biển khác của bổn phái phân ly, thì một quả đấm to lớn đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung, hướng mọi người của Hoàng Ly đảo hung hăng đập xuống.

Dương Huyền Mộc chân nhân kêu to: "Nguy rồi!", liền liều chết ngăn cản. Tuy nhiên, điều bất lực là tu vi của ông ta chỉ có đoán đan tầng hai, một chiêu vừa đánh ra đã bị trọng thương hộc máu, pháp thuật còn dư lại tản ra, các đại đội dưới sự hướng dẫn của lĩnh đội tu sĩ rối rít thi triển “Tam tài Ngũ hành trận” ngăn cản.

Mọi người mặc dù miễn cưỡng chặn lại pháp thuật dư ba, nhưng các lĩnh đội tu sĩ chủ trì trận pháp đều không ngoại lệ bị chấn thành trọng thương, “Tam tài Ngũ hành trận” bị tan rã ngay lập tức.

Lúc mọi người còn đang kinh hoàng thất thố thì quả đấm không còn xuất hiện trên trời nữa. Mọi người mới vừa thở phào nhẹ nhõm, thì lại lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào, đột nhiên yêu thú từ trong biển xuất hiện bao vây tất cả bọn họ.

Số lượng yêu thú đông đảo, mọi người trong lúc vội vàng lại không cách nào kết thành trận pháp kháng địch, bất đắc dĩ Dương Huyền Mộc chân nhân đã bị trọng thương lần nữa đành phải xuất thủ, mở ra một lỗ hổng trong vòng vây yêu thú, ra lệnh cho mọi người phân tán phá vòng vây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.