Lục Bình ưu tâm vội vã, tâm tư xoay chuyển thật nhanh, một đám yêu thú lớn cùng tiến vào tụ tập tại hoãn trùng hải vực như vậy, thế nào mà trước đó lại không phát hiện được?! Còn có thần bí hung thủ một chiêu đánh ra làm Dương Huyền Mộc chân nhân bị thương nặng, vì sao sau một chiêu đánh ra xong liền không xuất thủ nữa, lúc ấy Chân Linh phái chúng tu tại chỗ đã không có lực đề kháng nữa rồi, cần gì để cho một đám yêu thú làm thêm cử động như vậy?
Lục Bình chuẩn bị trở về động phi thu thập mọi thứ để ra biển, thì Trần Luyện cùng Đỗ Phong đột nhiên đi vào. Hai người cầm pháp khí trên tay, thân người đầy sát khí, trên người còn lưu rõ vết máu, trên vai, trên đùi cũng có không ít vết thương do yêu thú lưu lại. Hiển nhiên bọn họ vừa mới vừa trở về Hoàng Ly đảo.
Trần Luyện thấy Lục Bình đang ở trong phòng nghị sự, trên mặt vui mừng, tiếp theo đó liền ảm đạm lại ngay. Bất chấp Lục Bình vội vàng hỏi thăm, gã kéo cánh tay Lục Bình một cái, nói:
- Mau theo ta đến động phủ của Lưu tiên trưởng. Lưu tiên trưởng bị thương, đến đó rồi nói.
Hồ Lệ Lệ mất tích!
Lục Bình đem toàn bộ thần thức hội tụ trên người những kẻ ở trước mắt. Thần thức khổng lồ có thể bao trùm phương viên khoảng một trăm sáu mươi, một trăm bảy mươi trượng, tầng này chồng lên tầng khác, đem những người trước mắt bao phủ nghiêm nghiêm thật thật. Một đạo khí lưu bén nhọn vô hình ở bốn phía chung quang Lục Bình, đem tất cả món đồ trong phòng tu luyện cuốn lên, tê liệt thành phần vụn.
Nộ phát trùng quan! Nổi giận đùng đùng!
Lưu tiên trưởng cùng Diêu Dũng, Chung Kiếm và thành viên khác của tuần hải đại đội thứ nhất, còn có trưởng, phó lĩnh đội của năm tuần hải đại đội khác, tổng cộng hơn hai mươi người, tất cả nhìn Lục Bình đối với những người trước mắt phát uy.
"Thần niệm áp chế. Đây là thần niệm áp chế mà đoán đan chân nhân mới có. Lục Bình rõ ràng chỉ có dung huyết tầng bảy tu vi, tại sao có thể đem bọn ta áp chế?"
Hai vị phó lĩnh đội dung huyết tầng tám ngồi gần kẻ này lúc này gương mặt đầy vẻ kinh hãi, sắc mặt tái nhợt nhìn Lục Bình ở trước mắt. Đã sớm không sợ rét nóng thế mà lúc này những giọt mồ hôi ứa ra trên trán của bọn họ, kết tụ chảy xuống gò má thành dòng, vậy mà bọn họ tuyệt nhiên không dám có động thái gì.
Ngồi ở vị trí đầu, Lưu Tử Viễn tiện trưởng đã sớm quên mất thương thế bên trong cơ thể, kinh ngạc nhìn sắc mặt dữ tợn của Lục Bình, lâm bẩm nói:
- Vô hình chuyển hữu hình, biến không thành có! Đây là thần thức sắp lột xác thành thần niệm mới có hiện tượng này. Tên này không ngờ thần thức tu vi đã đến trình độ như vậy!
- Nói như vậy là Hồ sư tỷ của ta tự nguyện đem yêu thú truy kích dẫn ra chỗ khác, để cho ngươi, Lãnh Thiến cùng Cửu sư muội ba người chạy về?
Lục Bình thật vất vả lắm mới kiềm chế sát ý trong lòng, hỏi gằn từng tiếng một, thanh âm trầm thấp phát ra xuyên thấu qua kẽ răng từng chữ từng lời phát ra ngoài.
Người trước mắt hắn mặt mũi đỏ bừng, không biết là bị Lục Bình uy áp áp chế, hay là bởi vì nội tâm xấu hổ, há há miệng, nhưng lại không nói được một câu nào.
Ngồi ở một bên khác Lý Tự Minh cười khan một tiếng, nói:
- Lục sư đệ, trước hết xin chớ tức giận, ngươi nét mặt đầy sát khí như vậy làm cho Viên sư đệ nói không ra lời. Lại nói Hổ sư muội thật ra là tự nguyện dùng kế để dụ địch, do đó cũng không nên trút giận lên Viên sư đệ như vậy...
- Câm miệng!
Lục Bình nghiêng đầu căm tức nhìn Lý Tử Minh, thần thức xen lẫn sát khí ở trong phòng tu luyện mang theo một đạo bụi bậm rõ ràng đập thẳng vào mặt Lý Tử Minh.
Lý Tử Minh bị loại thần thức này đánh vào, đầu ngả về phía sau một chút, nhất thời một trận choáng váng đầu óc, hoa mắt, chóng mặt. Lý Tử Minh phản ứng trở lại, tức giận dị thường, pháp lực toàn thân ngầm chảy ào ạt, dường như ra thế chỉ cần một lời không hợp thì máu tươi năm bước liền.
Vậy mà, hai mắt Lục Bình phảng phất như hai đạo lợi kiếm, đâm khiến cho Lý Tử Minh không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đồng thời cũng cảm giác được thần thức khổng lồ của Lục Bình đang quét quanh toàn thân trên dưới của mình, bên trong thố lộ từng tia điên cuồng sát ý. Lý Tử Minh hiểu rõ, Lục Bình bây giờ hận không có người giúp hắn lấy cớ giết chóc một phen. Mà bản thân y cùng Lục Bình vốn có thù cũ, không thể nghi ngờ gì nữa chính là đối tượng trúng ý nhất của Lục Bình.
Lục Bình bây giờ đích xác muốn giết người, nhưng mấy lần ở bên bờ vực sinh tử bồi hồi, hắn cũng không mất hết lý trí. Lý Tử Minh tuy là giải vây cho người trước mắt, nhưng Lục Bình vẫn đem thần thức áp chế chậm rãi thu hồi. Bụi bậm bị thần thức của Lục Bình đè ép chậm rãi rơi xuống. Tất cả mọi người trong phòng tu luyện thở phào nhẹ nhõm. Mọi người không nghĩ tới, khí thế của Lục Bình không ngờ lại đem hai mươi vị tu sĩ dung huyết hậu kỳ trong phòng toàn bộ áp chế xuống hết.
Lục Bình vẫn như cũ đem người trước mắt phong tỏa, một khi y không cách nào giải thích, nghênh đón y tất nhiên sẽ là một chiêu tất sát của Lục Bình.
Người trước mắt chính là Viên Chiêm. Kẻ này đã từng bị Lục Bình đánh bại trong kỳ tỷ thí ở Chân Linh biệt viện. Hiện giờ, hắn đã có dung huyết tầng bảy tu vi, lần này ra biển là thành viên của tuần hải đại đội thứ năm.
Viên Chiêm lòng vẫn còn sợ hãi, nhìn Lục Bình một cái, sắc mặt vẫn đỏ bừng như cũ, ánh mắt chỉ hơi trấn định lại, lạnh lùng cố nói:
- Hừ! Lục sư đệ thật là thật là uy phong, hảo sát khí, ngươi thật coi mình là đoán đan chân nhân sao?
Viên Chiêm lời này kỳ thật là thầm trào phúng Lục Bình coi đây như ở chỗ không người, không coi ai ra gì, ngay cả các chư vị lĩnh đội đang ngồi trước mặt cũng không thèm cho vào mắt.
Lục Bình không có bất cứ hành động nào, chăng qua là ánh mắt đã sớm chuyển lạnh, bắn ra sát ý âm sâm.
Diêu Dũng ở một bên là kẻ tính tình nóng như lửa, không ưa nhất chính là những thứ nói năng quanh có nhàm chán không thẳng vào vấn đề. Huống chi Diêu Dũng cho rằng nam nhân vốn là người phải làm cái chuyện dẫn yêu thú ra khỏi cuộc truy kích, đằng này lại là một cô gái thế mình làm. Chính điều này đã khiến cho Diêu Dũng xem Viên Chiêm như là cái trúng mềm bọc mủ.
Không đợi Lục Bình lên tiếng, Diêu Dũng đã mắng lên:
- Có cứt gì mau phóng ra đi, lí nha lí nhí nói những thứ nhàm chán kia cho ai nghe đây?
Lục Bình căn bản bây giờ không thèm để ý đến những lời lẽ khích bác, ly gián của Viên Chiêm. Hắn chỉ muốn nghe rõ chuyện gì đã xảy ra. Một khi Viên Chiêm không có một lời giải thích hợp lý, Lục Bình sẽ không bận tâm đến tình nghĩa đông môn, bất luận là ai, đánh chết tại chỗ. Cho dù Viên Chiêm theo đúng như lời y đã nói, trong mắt Lục Bình, tên này chỉ sống thêm được một thời gian ngắn nữa mà thôi.
Lục Bình cho tới bây giờ chưa từng tăng hận một người nào như vậy. Hắn căn bản không so đo cái gì là để cho nữ nhân bọc hậu chặn đường, chỉ là không đạo lý chút nào muốn gã này phải chết, bởi vì Hồ Lệ Lệ vì gã này mà chết, gã nhất định phải bồi táng theo, đây là sự cả giận thiên tâm rõ ràng!
Lục Bình không che giấu cơn thịnh nộ của mình.
Viên Chiêm phảng phất cũng có cảm giác được, nhưng gã vẫn như cũ cố gắng hết sức tỉnh táo lại từ trong sát ý của Lục Bình, đem chuyện ngày hôm qua nói lại một lần.
Trong phòng tu luyện của Lưu Tử Viễn, mười tám vị chính phó lĩnh đội của sáu tuần hải đại đội đều ngồi tại tràng. Người nào người nấy cũng đều mang thương thích trên người. Trừ Hồ Lệ Lệ, Lãnh Thiên ra, toàn thể thành viên của tuần hải đại đội thứ nhất cùng Viên Chiêm đang giảng thuật chuyện đã xảy ra.
Hôm đó, Dương Huyền Mộc chân nhận ra lệnh cho mọi người phân tán phá vòng vây, liền lúc đó vì chân nguyên hao hết, hơn nữa lại bị trọng thương trong người nên Dương chân nhân hôn mê đi. Mấy lĩnh đội tiên trưởng liều mạng phá vòng vây, bảo vệ Dương chân nhân.
Trong quá trình phá vòng vây thì phân đội thứ nhất cũng bị trùng tán. Trong lúc hối hả loạn lạc, Hồ Lệ Lệ, Lãnh Thiến, Khương Tử Huyên cùng Viện Chiêm bốn người tù chung một chỗ. Sau khi đột phá trùng vây của yêu thú, mọi người hướng Hoàng Ly đảo chạy trốn sự truy sát của yêu thú.
Bốn người một mực không thoát khỏi sự truy lùng của yêu thú. Những con yêu thú này đều là dung huyết hậu kỳ. Hơn nữa còn có đến năm, sáu con truy lùng bốn người nên bọn chúng chiếm nhiều ưu thế hơn. Yêu thú di chuyển với tốc độ cực nhanh trong nước biển, trong khi đó đại chiến vừa rồi đã làm cho bốn người bọn họ bị hao tổn pháp lực quá độ, càng chạy tốc độ càng chậm.
Lúc này, Hồ Lệ Lệ lại nói:
- Viên sư đệ cùng Lãnh sư muội cứ mang theo Khương sư muội đi trước. Ta đi dẫn yêu thú đuổi theo hướng khác, lần này yêu thú đánh lén chính là nhắm hướng về phía Khương sư muội, không thể để cho Khương sư muội rơi vào trong tay yêu thú.
Viên Chiêm cùng Lãnh Thiến tất nhiên không chịu, nhưng Hồ Lệ Lệ một lực kiên trì, nói lần này Khương Huyền Lâm chân nhân thành công thành tựu pháp tướng, còn đánh bại Kim Giao đảo chủ, uy chấn Bắc Hải. Yêu tộc không làm gì được Khương chân nhân, liền muốn tiến hành bắt Khương Tử Huyên sư muội nhằm trả thù.
Hai người lần nữa khuyên can, nhưng Hồ Lệ Lệ đã xoay người hướng phương hướng yêu thú đuổi theo mà bay đi. Lúc này, hai người bất đắc dĩ mới mang Khương Tử Huyên đang bị trọng thương hôn mê, quay trở về Bắc Hải.
Không ngờ chạy được nửa đường thì một vị cung trang trung niên nữ tu đột nhiên xuất hiện, trực tiếp đoạt Khương Tử Huyên từ trong tay hai người. Viên Chiêm kinh hãi, lại nghe Lãnh Thiển mừng rỡ gọi sư phụ. Viên Chiêm mới biết người xuất hiện chính là Chân Linh phái đại danh đỉnh đỉnh Huyền Linh chân nhân, là đạo lữ của Khương Huyền Lâm chân nhân, mẫu thân của Khương Tử Huyên.
Huyền Linh chân nhân trực tiếp đem Khương Tử Huyên cùng Lãnh Thiến mang về Thiên Linh sơn. Viên Chiêm một mình quay trở về Hoàng Ly đảo.