Chân Linh Cửu Biến

Chương 227: Bí cảnh chi địa



Dịch giả: Titan

Thấy Lục Bình bị hắc vụ bao phủ, tốc độ phi độn của tu sĩ vẫn không dừng lại. Tuy vậy, tiếng cười nhạo của y cũng truyền tới:

- Ha ha, bị Bách hoa chướng này xông tẩm, ta " không tin người còn có thể đuổi theo kịp!

Tu sĩ vừa dứt lời, đã nhìn thấy một đoàn hắc vụ ước chừng năm trượng phương viên đem Lục Bình bao phủ lại đột nhiên cấp tốc thu nhỏ. Trong ánh mắt hiện vẻ khó có thể tin của tu sĩ, hộ thân cương khí màu vàng của Lục Bình đã đem đoàn Bách hoa chướng màu đen hấp thu sạch sẽ, rồi hắn lần nữa hướng tu sĩ đuổi theo.

Bách hoa chướng hoàn toàn khác biệt Bách hoa sát vốn có hiệu quả nhanh chóng khôi phục linh lực và chữa thương. Bách hoa chướng chẳng những có thể xâm nhiễm cương khí của tu sĩ, đồng thời còn thông qua cương khí tẩm nhiễm pháp lực của tu sĩ, làm suy yếu việc chưởng khống của tu sĩ đối với pháp lực tự thân. Hơn nữa, Bách hoa chướng một khi bị tu sĩ hút vào trong miệng, sẽ khiến cho tu sĩ choáng váng đầu hoa mắt, đầu óc phát sinh huyễn cảnh.

Đầu lĩnh tu sĩ vốn cho là bằng vào một đám Bách hoa chướng nhỏ nhưng đậm đặc này, cho dù không thể khiến cho Lục Bình sinh ra huyễn cảnh, buông tha không đuổi giết y nữa, nhưng cũng có thể làm suy yếu pháp lực của Lục Bình, chậm lại tốc độ truy kích của hắn.

Tuy nhiên, Lục Bình dung nhập Vạn độc tương hình thành ra loại Vạn độc Vẫn nguyên cương độc nhất vô nhị vào trong hộ thân cương khí, không e ngại nhất chính là các loại độc vật chướng khí. Những thứ đồ này ngược lại sẽ trở thành vật đại bố cho hộ thân cương khí của Lục Bình.

Lục Bình lần thứ ba xuất thủ, Thanh Hàm kiếm ở trong nước biển cuốn lên một đạo sóng lớn, hóa thành một con thủy giao vượt xa bình thường. Nó lắc đầu vẫy đuôi, độc giác trên đỉnh đầu quật một cái. Bách hoa cương khí của tu sĩ ứng theo đó rách toạt, rồi trong ánh mắt tuyệt vọng của tu sĩ, thủy giao hé cái miệng lớn, nuốt vào toàn bộ thân người của tu sĩ.

Chỉ chốc lát sau, Thanh Hàm kiếm mang theo một cái tinh xảo trữ vật đại hướng Lục Bình bay về. Đồng thời, Thanh Loan điểu rút nhỏ thân thể cũng dùng cái miệng nhỏ nhắn ngậm một cái trữ vật đại đáp lên trên vai Lục Bình. Tam linh từ trong nước biển bơi tới, trên đầu Lục Bích cũng treo một cái trữ vật đại.

Thật lâu lắm rồi không có loại cảm giác thu hoạch này.

Lục Bình nhìn tu sĩ trước mắt đã bị Thủy Phước thuật chế trụ tu vi, cười nói:

- Kế tiếp nên làm như thế nào, không cần ta nhiều lời chứ?

Lời này chính là lúc ba người mới vừa vây công Lục Bình nói ra trước.

Tu sĩ nhìn Thanh Hàm kiếm không ngừng ẩn hiện quanh người, phảng phất tùy thời cắt xuống một miếng thịt vậy, luôn miệng cầu xin tha thứ:

- Đừng đùng, ta nói, tại hạ cùng mọi người lần này sở dĩ đuổi giết các hạ, là bởi vì trong Tam gia thành có người tiết lộ hành tung của ngài.

Lục Bình từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái hồ lô, thưởng thức một hớp, tiếp theo thở dài một cái, nói:

- Dù sao cũng chỉ dùng trăm loại năm trăm năm linh thảo bình thường luyện chế mà thành, đối với mình trước mắt chỉ có lợi ích nhất định, xem ra chỉ có thể tiếp tục thu thập linh thảo chế riêng loại thay thế Đại Bách linh nhưỡng hoặc là Thiên Linh nhưỡng. Tuy vậy, dùng ngàn năm linh thảo chế cực phẩm Bách linh nhưỡng hiệu quả có lẽ không tệ.

Tu sĩ thấy Lục Bình không để ý tới mình, nhưng Thanh Hàm kiếm vẫn như cũ bị hắn thi triển vô hình kiếm quyết, kiểm tích lạnh như băng đã bắt đầu áp sát vào da thịt y, phảng phất tùy thời có thể cắt xuống một kiếm vậy.

Tu sĩ sắc mặt bắt đầu hoảng lên, con người quay mòng mòng loạn chuyển, phảng phất bị hù dọa sợ sắp ngất, gấp giọng nói:

- Là Lý gia, trừ Lý gia, còn ai sẽ biết ngày lên đường cùng với lộ tuyến của các hạ?

Lục Bình phảng phất như không nghe thấy vậy, tự nhủ:

- Bây giờ phi độn pháp khí cần phải đổi một món đỉnh cấp để dùng, Tường Vân đầu tuy nói ở trong cao cấp pháp khí có tốc độ phi độn coi như không tệ, nhưng bây giờ lại vẫn còn có chút không đủ dùng.

Tu sĩ lúc này sắc mặt đã như màu đất, Lục Bình đối với lời y thẳng thắn tố cáo một mực bịt tai coi như không nghe thấy, một con rắn nhỏ cả người trên dưới trắng noãn như ngọc đã theo chân tu sĩ bò lên trên.

Mỗi khi con rắn nhỏ đi qua chỗ nào, thì một cổ giá rét thấu xương tới đó, nhất thời khiến cho tu sĩ bắt đầu run cầm cập.

Tu sĩ răng trên răng dưới không ngừng va chạm vào nhau, nhưng trong miệng còn là cố gắng tiếp tục khai:

- Trương gia, ta là người của Trương gia, trong ngày thường trà trộn ở trong tán tu của Tam gia thành, tụ tập một ít tán nhân thế lực, ở trong bóng tối thay Trương gia làm một ít việc mà Trương gia không thể công khai làm. Hành tung của các hạ cùng ngày tháng lên đường chính là người nằm vùng của Trương gia ở trong Lý gia truyền tới. Trương gia ở Tam gia đảo đặt chân lâu nhất, căn cơ cũng thâm hậu nhất, ở trong hai nhà có thám tử của Trương gia cũng không lấy gì làm kỳ.

Lục Bình lần này rốt cục quay đầu lại nhìn y một cái, cười hỏi:

- Ngươi là do Vương gia phái tới?

Ánh mắt của Tu sĩ nhất thời chuyển từ tránh né trước đó sang thâm thúy, tiếp theo đó lại lập tức biến đổi lại. Tuy vậy, Lục Bình có thần thức bén nhạy tới bực nào, ngay từ trước khi đặt câu hỏi đã chú ý nhất cử nhất động của tu sĩ. Thần sắc của tu sĩ trong nháy mắt biến đổi không thể nào tránh thoát khỏi bị Lục Bình cảm tri được.

Tu sĩ vẫn dùng giọng nói sợ chết hoảng loạn lên y như cũ:

- Các hạ cho là tại hạ là người nhà ai thì chính là của nhà ai, chỉ cầu các hạ có thể cho tại hạ một con đường sống, dù sao cũng bị người chỉ điểm, thân bất do kỷ nha!

Tu sĩ lời vừa dứt, liền cảm giác được cổ chân lạnh ngắt, trong bụng cả kinh, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy con rắn nhỏ màu trắng kia đã không chút lưu tình cắn y một cái.

Một cổ cảm giác lạnh tận xương tủy từ chân nối thẳng tới đỉnh đầu, tu sĩ không tin dòm Lục Bình, khóe miệng giật giật, miễn cưỡng nói:

- Ngươi, ngươi...

Ngay sau đó liền không động tĩnh, thân thể lập tức trở nên cứng ngắc, một tầng băng mỏng màu trắng dần dần bắt đầu ngưng kết ở bên ngoài thi thể của y.

Lục Bình xoay người đứng ở trên lưng của Đại Quý, biến đổi phương hướng, nhanh chóng rời khỏi cái hải vực này.

Lục Linh từ trên thi thể của tu sĩ bò xuống thì, hữu ý vô ý vấy cái đuôi, thân thể tu sĩ phảng phất bị đuôi rắn làm cho liên lụy, nhất thời vỡ vụn ra, hóa thành từng cục bằng tinh bay tứ tán xuống mặt biển, theo nước biển rung chuyển dần dần tan mất không thấy bóng dáng đâu nữa.

Một khắc sau khi tu sĩ vẫn lạc, trong Vương gia trang viên tại Tam gia đảo, một tiếng hét giận dữ truyền ra, toàn bộ Tam gia đảo lần nữa bị một cổ tuyệt đại uy áp bao trùm gần phân nửa thành. Sau đó, một đạo độn quang đột nhiên bay ra khỏi Tam gia đảo, hướng phương hướng tây nam thăng tiến.

- Đình sư tỷ, cái hướng kia có phải là phương hướng mà Lục Cửu đan sư ra đi?

- Hừ, tuy là đi tay không một chuyến rồi, xem ra Vương gia phái phái người đi có phân lượng khá lớn, chọc cho đoán đan chân nhân nhà mình đều phải nhúng tay vào.

- Người này gọi là Vương Hoa, ở trong bốn vị đoán đan chân nhân của Vương gia đứng hàng thứ ba. Năm đó chính là phong lưu công tử nổi danh của Tam gia thành, nghe nói con tư sanh có không ít...

Lúc này, Lục Bình đã chuyển đường bay về hướng bắc, đồng thời đem thận lâu sa y khoác lên người. Khí tức quanh thân Lục Bình nhất thời biến đổi, lộ ra vẻ như có như không, hơn nữa nhờ hiệu quả của Tàng linh thuật, trên mặt hắn lại dán lên mặt nạ màu đỏ mà Dương Huyền Mộc chân nhân đưa cho, nên lúc này cho dù là có người quen biết Lục Bình nhìn thấy, cũng tuyệt đối không cách nào nhận ra hắn.

Ba cái trữ vật đại chỉ có cái cuối cùng của tên Tu sĩ dẫn đầu là khiến cho Lục Bình cảm thấy hứng thú. Lúc này, trong tay Lục Bình cầm một cái ngọc giản, đang tra xét nội dung bên trong đó.

- Lại là một tờ bản đồ liên quan tới một nơi trong Vẫn Lạc bí cảnh. Vẫn Lạc bí cảnh cũng coi như là một chỗ du lịch tốt, mặc dù có rất nhiều nguy hiểm, nhưng bên trong thiên tài địa bảo cũng không thiếu. Vương gia tu sĩ này cũng coi là có chút tế ngộ, khó trách có thể luyện thành Bách hoa cương khí như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.