Chân Linh Cửu Biến

Chương 40: Tâm thiện



Dịch giả: Titan

Lục Bình đem đan lô giản đơn tế luyện xong lập tức | thu vào trong trữ vật đại mới vừa lấy được.

Lục Bình lại vòng quanh luyện đan phòng đi mấy phòng phảng phất như tìm cái gì đó, cuối cùng ở một cái bồ đà đặt cạnh bên đan lộ tìm được một khối đá khác biệt so với đất đá xung quanh. Lục Bình đưa tay áng một cái, thạch bản ở giữa gian phòng thu rút về bốn phía, lộ ra một trận bàn. Ở giữa trận bàn có một hỏa cầu màu lam to bằng quả trứng gà.

Lục Bình vô cùng mừng rỡ. Đây chính là huyền giai lam linh hỏa hỏa chủng rồi. Hỏa chủng này có thể nói là thứ trân quý nhất mà Thịnh Đào tu sĩ cất giấu, tự nhiên nó là thu hoạch lớn nhất của Lục Bình trong chuyện này.

Loại linh hỏa này là do trời đất tự nhiên sinh thành, áng chiếu theo năng lượng sử dụng mà phân cao thấp, chia ra làm thiên - địa - huyền tam cấp. Nhưng số lượng ít nhiều không phụ thuộc vào năng lượng sử dụng, mà có lẽ cái này trong tu luyện giới, địa cấp linh hỏa so với huyền cấp linh hỏa còn nhiều hơn mấy phần. Nhưng mà bất luận là cấp linh hỏa nào, đều vô cùng hiếm có. Chỉ có gặp bất ngờ chứ không thể cầu mà được.

Có thể nói Thịnh Đào tu sĩ luyện đan sư danh khí hơn phân nửa là xuất phát từ đóa huyền giai linh hỏa này. Loại thiên địa linh hỏa này có thể dùng để luyện đan, tự nhiên có thể dùng để luyện khí, chỉ là do linh hỏa hiếm hoi, tuyệt đại đa số luyện đan sư và luyện khí sư đều dùng tự thân pháp lực ngưng kết để thành chân hóa mà luyện chế. Tuy công hiệu khác biệt không lớn, nhưng lại lãng phí phần lớn thời gian tu luyện. Đó là sự mâu thuẫn của hầu hết luyện đan sư và luyện khí sư, mà họ phải đối mặt.

Phía dưới lam linh hỏa là trận bàn, gọi là "Nhiên linh trận". Khi đem linh thạch khảm vào trong đó, có thể thúc giục lam linh hỏa tiến hành luyện chế. Lúc này linh thạch trên trận bàn đã kinh qua thời gian hơn trăm năm, đã hao tận linh lực, hóa thành phần vụn. Lục Bình đem linh hỏa phong ấn xong rồi bỏ vào trong ngọc bình, sau đó cùng với trận bàn nhất khởi thu vào trong trữ vật đại.

Lúc này, Lục Bình đã bị một loạt thu hoạch đả kích đến nỗi gần như chai cứng, đã không còn sự vui mừng như điện như sau mỗi lần có được thu hoạch giống lúc trước nữa. Lục Bình trở về chỗ lúc mới vừa tiến vào ở trước động khẩu. Trên thạch bích có mấy chỗ lõm xuống, không dễ phát giác, hắn đặt mấy viên linh thạch vào trong đó. Sau đó đánh ra một loạt pháp quuyết. Đột nhiên, trên linh thạch linh quang sáng lóe, không thấy bóng dáng Lục Bình đâu nữa.

Đây không ngờ lại là một tiểu hình truyền tống trận. Trận bàn khảm vào trên thạch bích ở cửa động. Tại một đại động huyệt bịt kín đột nhiên có một đạo ánh sáng thoáng qua, Lục Bình xuất hiện ở giữa động huyệt này.

Khi Lục Bình vừa xuất hiện giữa động huyệt, liền cảm thấy một cỗ linh khí nhàn nhạt đem bản thân bao vây. Lục Bình trong lòng cực vui, xem ra Thịnh Đào tiền bối nói không sai.

Luyện đan sư Thịnh Đào năm đó ngẫu nhiên ở nơi này phát hiện được một vị hình linh mạch. Thịnh Đào mừng rỡ bèn quyết định đem nơi này trở thành căn cứ tu luyện của mình. Ông ta đem động huyệt hoàn toàn phong bế. Sau đó dùng phong linh trận đem linh khí do linh mạch tán phát ra, cấm cố ở trong động huyệt, rồi ở trên đó xây dựng một động phủ, lưu lại truyền tống trận" ẩn bí để kết nối với động huyệt này. Sau đó Thịnh Đào tu sĩ ở trong động huyệt khai ích ra nữa mẫu linh thảo viên, để cung ứng cho ông ta luyện đan và tu luyện.

Thịnh Đào tu sĩ tọa hóa đã hơn trăm năm, không biết linh thảo mà ông ta trồng ở trong đó đã như thế nào. Trên thạch bích của động huyệt có tương khảm Thiểm quan thạch dùng để chiếu sáng. Những giọt nước tỏa ra từ trên thạch bích, long tong rơi xuống đất.

Lục Bình tiến về phía trước mấy bước, một linh thảo viên xanh rì rì chợt hiện ra trước mắt hắn. Linh thảo viên chia làm ba bộ phận. Ở ngoại vi là linh thảo dùng để luyện chế đan dược dùng cho luyện khí kỳ. Đại đa số đã thành thục, nhưng vì không có người chiếu cố, hơn nữa linh khí trong linh mạch bị cầm cố, chỉ có thể cung ứng cho linh thảo sinh trưởng, cho nên sau khi thành thục hạt của linh thảo rơi xuống đất, lại kế tục sinh trưởng. Vì vậy linh thảo sinh trưởng đã rậm rạp chằng chịt.

Hướng về bên trong một tầng là các loại linh thảo dùng cho luyện dung huyết kỳ đan dược. Dung huyết kỳ đan dược thường cần linh thảo có chu kỳ sinh trưởng khoảng 500 năm để luyện chế.

Nhân vì Thịnh Đào trước khi tọa hóa đã phát hiện nơi này hơn một trăm năm, cộng thêm có Thịnh Đào sử dụng thôi linh thuật đặc thù để thôi sinh, cho nên linh thảo ở bên trong đại bộ phận đã thành thục. Trong đó, linh thảo dùng để luyện chế dung huyết đan có 24 loại thì nơi này có tới 18 loại được trồng

Chỉ là linh thảo để luyện chế dung huyết đan hiển nhiên có độ khó khi sinh trưởng lớn hơn nhiều so với các loại linh thảo dung huyết kỳ khác, chỉ có khoảng năm cây 500 năm linh thảo là thành thục trong 50 cây linh thảo. Đại đa số còn lại hầu hết chưa đến kỳ thành thục.

Đi vào bên trong nữa, đó là ba bụi kim tủy thảo. Ba bụi kim tủy thảo này là do đan sư Thịnh Đào tốn nhiều tâm huyết bồi dưỡng mà thành. Chính là chủ dược mà Thịnh Đào đã ghi lại dùng để chế đoán đan kỳ đan dược "Kim tủy đan". Đoán đan kỳ đan dược muốn luyện chế thường cần linh thảo có độ tuổi khoảng nghìn năm. Ba cây linh thảo này chỉ mới thôi sinh được khoảng năm trăm năm dược linh, hoàn toàn chưa đạt yêu cầu.

Phía dưới linh thảo viên chính là vi hình linh mạch. Linh mạch so với linh thạch quáng còn hiếm hoi hơn. Nó tuy nhiên không thể như linh thạch quáng, đề cung linh thạch, nhưng có thể không ngừng cung cấp linh khí cho tu sĩ tu luyện, hơn nữa không cần lo lắng linh mạch khô kiệt, trừ phi ác ý phá hư.

Hơn nữa, linh mạch có thể bồi dưỡng lớn mạnh. Ví dụ như trên Chân Linh đảo, linh mạch trước kia chỉ là trung hình linh mạch, kinh qua hàng vạn năm, Chân Linh phái tỉ mỉ bồi dưỡng, hiện giờ đã trở thành một đại hình kinh mạch.

Để phòng ngừa linh thảo viên bị phát hiện, Lục Bình đem toàn bộ linh thảo đã thành thục trong linh tháo viên thu hái hết.

Một lúc sau, truyền tống trận trên thạch bích linh quang chớp lóe, Lục Bình lần nữa xuất hiện trước cửa động phủ. Lục Bình đưa tay lên cằm, suy nghĩ một hồi, hắn bắt đầu dùng pháp thuật ở trên hòn đảo này oanh tạc điện cuồng. Hòn đảo bị dày xéo trở nên hỗn độn, tối tàn. Sau đó Lục Bình lại đem nguyên cả động phủ đánh sập mọi thứ liên quan tới dấu vết của mình tiêu trừ sạch sẽ.

Sau đó, tính toán thời gian nếu như Hồ Lệ Lệ cùng mọi người đem mọi sự trên đảo báo lên trên thì hiện giờ đã sắp tới lúc tu sĩ trên huyền kỳ đảo đến đây xem xét rồi. Lục Bình phóng ra phi chu của mình hướng Hoàng Ly đảo ở phía bắc bay đi.

Sau khi Lục Bình trở về Hoàng Ly đảo một lúc, ở trên không trung mấy đạo quang mang xẹt bay tới đáp xuống trên mặt đảo. Trong đó có ba người Hồ Lệ Lệ, ngoài ra còn ba người khác, chính là ba vị dung huyết kỳ tiên trưởng trên huyền kỳ đảo.

Nếu như Lục Bình ở đây lúc nữa sẽ phát hiện trong hai người này có Lưu tiên trưởng và vị Thượng tiên trưởng trước kia đã làm khó hắn. Hồ Lệ Lệ nhìn thấy trên đảo mọi thứ hỗn độn. Tuy nói là đã sớm không nuôi hy vọng gì, nhưng mặt vẫn biến sắc.

Ba vị tiên trưởng thần sắc nghiêm trọng, ở bốn phía đảo tra xét tử tế một phen, rồi dùng thân thức cần thận tìm kiếm ở hải vực gần đó, cuối cùng không hề phát hiện thấy gì. Trong ba người Lưu tiên trưởng tu vi đạt đến dung huyết kỳ tầng thứ bảy là cao nhất - do đó do ông ta cầm đầu. Thượng tiền trưởng nhìn nhìn hai người, mở lời hỏi:

- Lưu sư huynh nghĩ thế nào?

Lưu tiên trưởng trầm ngâm một chút, trả lời:

- Hải xà này xem ra là tu luyện thủy hệ công pháp ngưng luyện linh giao huyết mạch. Tu vi xem ra là ở dung huyết trung kỳ.

Một vị tiên trưởng khác tiếp lời:

- Không sai, chỉ là án theo lời Hồ sư điệt nói. Ở lúc cuối cùng tên đệ tử Huyền Linh phải sử dụng xem ra là phù bảo, không thể nghi ngờ gì nữa. Điều kỳ quái chính là cho dù là đoán đan chân nhân kém nhất ngưng luyện ra phù bảo thì xà yêu này cũng phải bị trọng thương mới đúng chứ.

Thượng tiên trưởng cười nói:

- Như vậy mới đúng. Ta cũng cảm thấy chính là vì xà yêu bị trọng thương, cho nên cơn điên nổi lên, đem hòn đảo này phá hư hết thảy, khiến cho chúng ta không cách nào tìm kiếm chút dấu vết gì.

Lưu tiên trưởng nghiêm mặt nói:

- Xem ra là như vậy rồi. Nơi này dù gì cũng chết hết năm đệ tử của Huyền linh phái. Chúng ta cần đem chuyện này bẩm báo lên Khúc Chân Nhân, để sớm có sự chuẩn bị đề phòng Huyền Linh phái mượn cớ này làm khó bản phái. Huống chi còn có yêu tộc tham dự vào trong đó, cũng không biết có phải là do bắc hải yêu tộc cố ý gây nên hay không.

Hai người khác cùng tán đồng ý kiến của Lưu tiên trưởng và thế là khởi thân bay lên hướng Huyền Kỳ đảo mà đi. Hồ Lệ Lệ ba người từ đầu tới đuôi không nói một câu nào, thấy ba vị tiên trưởng ly khai, cũng chính là bất đắc dĩ theo sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.