Chân Lộ

Chương 114: Phân định giao tranh



Một đám khói đen to chỉ bằng bàn tay Vô Thường đứng trước mặt khóc lóc, hai con mắt đỏ nhỏ, tròn trịa trong đám mây cũng rưng rưng tựa như một tiểu cô nương đầy tội nghiệp.

“Á đù, sinh linh nào mà lại dễ thương như vậy?”

Thu hồi lại ngọn lửa trên người, Vô Thường thoáng có chút ngây người nhìn tiểu Ma nữ đã hóa thành bản thể, bất quá chỉ là một đám mây nhỏ xíu vừa khít lòng bàn tay tiểu tử của hắn.

Sau đó hắn hỏi.

-Vì sao trốn trong ống tay áo ta hử?

-Hu hu hu, tại bên ngoài đáng sợ nắm, tiểu Mị không muốn ra âu. Hu hu, cho tiểu Mị chui vào ống tay áo của ngươi đi nha, bên ngoài thật rất đáng sợ, lúc nãy tiểu Mị còn bị một yêu nữ cầm trên tay thanh kiếm to lớn đuổi giết đó, sợ hãi lắm cơ.

“Ồ, thì ra là như thế”.

Nghe được những lời này của tiểu Ma nữ, Vô Thường liền đã hiểu và suy đoán ra được đầu đuôi câu chuyện nàng ta phải ẩn nấp trong ống tay áo hắn.

Lúc trước, khi Vô Thường còn nửa tỉnh nửa ngủ, hắn từng biết tiểu Ma nữ còn sót lại của Ma tộc đã đại chiến với thiếu nữ cầm thanh đại kiếm của Khí tộc, cuộc chiến lúc đó diễn ra khá là đặc sắc.

Cuối cùng vì không thể đỡ nổi một chiêu thức Trảm Thiên – Lục Trảm – Lưu Tinh Vũ của thiếu nữ Khí tộc, tiểu Ma nữ biến mất và thiếu nữ Khí tộc cho rằng nàng đã từ bỏ cuộc tranh đoạt, thoát ra bên ngoài để trở về Ma Giới.

Nhưng thiếu nữ đã lầm, trên thực tế thì tiểu Ma nữ đã chấp nhận đỡ đòn và hy sinh phần lớn thân thể, cũng như hơn chín phần sức mạnh để kịp thi triển Thần thông Ám Chuyển, dịch chuyển thân thể đến một nơi có bóng tối nằm trong phạm vi bán kính 500m để ẩn nấp, chờ cuộc chiến phân thứ hạng diễn ra rồi xuất hiện, giành về ít nhất một hạng trong lần tranh đoạt sinh khí này.

Bởi lẽ nếu tính theo quy định của các cuộc tranh đoạt ở những lần trước thì người tham gia chỉ cần đợi ở trung tâm cho đến khi cuộc chiến phân hạng bắt đầu, họ hô “bỏ cuộc” thì cũng có một cái ghế thứ hạng. Tiểu Ma nữ chấp nhận hy sinh, không trở về Ma Giới chính là vì nguyên nhân này, mong muốn giành sinh khí về cho Ma tộc.

Chọn Vô Thường làm điểm dịch chuyển mà không phải là thiếu nữ cầm đại kiếm đã chém mình gần cạnh là vì Ám Chuyển rất dễ bị phát hiện, phụ thể vào ống tay áo của Vô Thường, một kẻ đang ngủ “như chết” thì xác suất thành công và tỷ lệ tiểu Ma nữ an toàn chờ đến ngày quyết chiến phân hạng sẽ cao hơn.

Tuy nhiên vì một lý do không hiểu nào đó, cũng có lẽ là do tổn thương quá nặng nề, khi tiểu Ma nữ thành công sử dụng Ám Chuyển thì tính tình của nàng cũng thay đổi, trở thành một tiểu cô nương không lớn hơn năm tuổi, vô cùng nhút nhát và mít ướt.

Vô Thường bề ngoài nhìn như ngủ nhưng từng diễn biến, từng khí tức, từng hành động, kể cả việc tiểu Ma nữ hiện lên trong ống tay áo nhờ Thần thông của nàng, hắn đều thu hết vào đầu. May mắn là tiểu Ma nữ sau khi chui vào ống tay áo hắn, nàng không hề bộc lộ ra sát khí, nếu không thì ngay khi lão giả Trấn Kim xuất hiện, khắp cung điện lúc đó chỉ còn duy nhất bốn chủng tộc Nhân, Yêu, Khí, Tinh Linh chứ không phải năm chủng tộc như hiện tại.

-Ne ne, cho tiểu Mị chui vào ống tay áo của ngươi nha, tiểu Mị sợ hãi lắm, đáng thương nắm nuôn ý, ở bên ngoài này đáng sợ quá, bên kia còn có đánh nhau kìa.

Thấy Vô Thường cứ chăm chăm nhìn mình, tiểu Ma nữ chớp chớp mắt đỏ, sau đó lại lộ giọng nữ tính ấp úng, dễ thương nói.

-Nè năn nỉ đó, như zầy nha, ngươi cho tiểu Mị trốn, sau này tiểu Mị mạnh mẽ sẽ bảo vệ lại ngươi, rồi… rồi… làm nương tử của ngươi nữa có được hông?

Nói xong câu, tiểu Ma nữ lập tức xấu hổ, cơ thể khói đen cũng có chút hồng nhạt lên gượng gạo.

Bất quá cũng ngay đúng lúc này, Vô Thường lại lạnh nhạt nói với tiểu Ma nữ.

-Kệ mẹ mày. Cút!

-Nhaaa…

Một búng tay đi ra đánh vào làn khói đen, Vô Thường đánh bay tiểu Ma nữ tội nghiệp cùng tiếng la hét đau đớn của nàng ra phương xa vài chục mét.

Đối với tiểu Ma nữ này thì Vô Thường không cần nhiều lời, để nàng chú ẩn trong ống tay áo bấy lâu xem như đã trả đủ tiền cho vụ việc hắn lấy máu của Ma tộc, thế nên bây giờ hắn mặc xác nàng bương trải. Nếu mà còn lằng nhằng với hắn, hắn nóng máu lên thì tiễn nàng về tây phương miền cực lạc vui đùa cùng những tộc viên Ma tộc đã không may bị hắn làm thịt trước đó.

“Hử? Thôi xong!”

Đồng lúc, hắn chợt cảm nhận đến sức mạnh khí tức tăng vọt của Khí tộc sau khi đã thi triển đầy đủ chín loại Thần thông, điều này tức thì khiến hắn biến sắc, thầm kêu lên không ổn trong lòng.

Vô Thường vẫn chưa lấy được đầy đủ hai mẫu máu còn lại của Yêu tộc, thiếu nữ Khí tộc lỡ giết chết hết Yêu tộc thì khổ. Nhất là máu của tiểu Phượng Hoàng trong đám Yêu tộc, hắn vẫn còn nhớ món nợ chưa trả cho thiếu nữ nằm trong quan tài a**, nó mà chết mất thì biết chạy đi đâu tìm về một con Phượng Hoàng thứ hai để lấy máu đây?

**Nói một đằng, nghĩ một đằng, làm lại một nẻo chính là tính cách của Vô Thường.

Do vậy, Vô Thường phải lập tức chạy qua bên đó để xem xét tình hình. Nhìn xem chiêu thức của thiếu nữ cùng thanh đại kiếm của Khí tộc khi xuất ra tiêu diệt Yêu tộc có để lại máu huyết hay không, nếu có máu thì hắn đứng nhìn và chỉ thuận tiện hứng máu, còn một trảm mất luôn xác thì hắn buộc phải ngăn cản lại. Sự nghiệp nghiên cứu của hắn không thể chấm dứt như vậy.

Quay về thời điểm hiện tại.

-Cuối cùng, tất cả sinh mệnh của chúng xin tiểu Nữ Vương hãy định đoạt.

-Hừm hửm, ta hiểu rồi.

Thiếu nữ xinh đẹp cầm trên tay thanh đại kiếm tỏa ra sức mạnh kinh khủng, nàng mắt đẹp nhìn về một con chim và một con chó sáu chân đang bị chính Thần thông của bản thân phản lại dưới sự xuất lực của Dao Nhất và Dao Nhị, sau đó nàng đảo mắt sang nhìn năm con yêu thú to lớn đang lao đến, phía sau chúng là một thiếu nữ quần áo đỏ rực trông có phần nóng bỏng với nam nhân trong tích tắc nửa giây.

Nửa giây nhanh chóng qua đi, thiếu nữ một tay cầm đại kiếm giơ lên cao, hai bên hai thanh kiếm y hệt do Kiếm Nhất dùng Thần thông Phân Thân Kiếm cũng tự động bay lên cao.

-Trảm Thiên – Nhất Trảm.

Thay nhỏ mềm của thiếu nữ vung kiếm xuống, hai thanh kiếm hai bên cũng vung theo, ba đường kiếm một mạnh, hai yếu lập tức xuất ra, chém thẳng về đoàn năm tộc viên Yêu tộc đã hiện nguyên hình bản thể mà đến, tốc độ ra chiêu cũng không hề nhanh, đầu óc kịp phản ứng thì rất dễ dàng tránh thoát khỏi ba đường kiếm.

Vù vù.

Ba đường kiếm vừa đi đến gần phạm năm tộc viên Yêu tộc, khí tức toát ra từ chúng cũng như sức sát thương khủng bố khó tả bên trong lan tỏa ra ngoài, khiến năm tộc viên Yêu tộc còn chưa hết bàn hoàng vì lời nói chỉ vừa diễn ra không lâu trước đó của thanh đại kiếm liền phải tức thì tránh né chiêu thức.

Vụt vụt…

Tốc độ Nhất Trảm khá chậm, năm tộc viên Yêu tộc rất nhanh đã tránh thoát được chúng, để chúng tiếp tục chạy đường thẳng ra sau khiến Phượng Phi Vũ cũng phải hốt hoảng tránh né, cuối cùng đâm vào vách đấu trường mà tan biến.

Ngay lúc này, giọng nói trong trẻo của thiếu nữ Khí tộc vang lên hướng về tám tộc viên của Yêu tộc nói qua.

-Khí tộc chúng ta luôn rất nhân từ, vì vậy ta sẽ cho các ngươi ba giây để suy nghĩ và bỏ cuộc, không còn tranh giành vị trí thứ hạng nào nữa. Còn nếu không thì Trác Linh ta sẽ một kiếm trảm chết hết.

-Các ngươi nghe rõ chưa?

Lời này của thiếu nữ Khí tộc tự xưng Trác Linh, kết hợp cùng với nguồn năng lượng sức mạnh kinh khủng, vượt quá giới hạn đẳng cấp mà tại vòng một của cuộc tranh đoạt sinh khí này đáng lý không nên có đi ra, không cần biết tám tộc viên Yêu tộc cảm thấy thế nào, có trở nên sợ hãi hay không, nhưng Vô Thường đang chạy đến thì đã trợn mắt, biến sắc mặt.

“Vãi, sức mạnh của ngươi ai cũng đều có thể cảm nhận được sự to lớn, hùng vĩ bên trong, giờ ngươi lại còn nói thế kia thì chỉ thằng ngu mới không dám hô to hai từ bỏ cuộc. Haizzz, dĩ là ta muốn xem phim, chờ đợi ngư ông đắc lợi hứng máu đem về nấu cháo lòng, nhưng bây giờ ta lại đành phải ra tay khóa mõm các ngươi lại để không ai kịp lên tiếng cầu cứu lão giả ba mắt trên kia, nếu không ta lấy máu bằng niềm tin được”.

“Mà cũng hy vọng lão đủ trình độ để nhìn ra ta làm cách nào để khóa mõm chúng lại, nếu không thì chuẩn bị trần chuồng rồi nằm lên bàn để lão chiêm ngưỡng”.

-Phóng.

Quyết định trong lòng như vậy, Vô Thường mặc dù còn cách tám người Yêu tộc gần 150m, cách Khí tộc hơn 200m nhưng hắn đã tung ra linh lực dạng mỏng, phát tán, đánh dấu các con ấn sức mạnh của hắn lên từng cơ thể của Yêu tộc và Khí tộc mà linh lực đi ngang qua.

Thế nhưng vì Vô Thường đang lựa chọn phương án che giấu tai mắt lão giả Trấn Kim nên hắn không thể dùng linh lực vô hình, vô cảm, vô nhận bản nguyên vốn có của hắn, hắn buộc phải dùng linh lực ẩn chứa năng lượng hỏa thuộc tính như bản thân đã thể hiện mình sở hữu Hỏa Tâm Đan. Nên linh lực hắn phát ra dù khá mỏng (hắn cố ý) nhưng vẫn không thể qua được cảm nhận của một số kẻ có trình độ cao.

Và Phượng Phi Vũ là một trong số đó, thế nên khi phát giác được có một luồng năng lượng sức mạnh yếu nhược truyền đến, nàng tức thì dùng sức mạnh của bản thân để dựng lên một tấm màn phòng hộ, bảo vệ thân thể khỏi luồng sức mạnh đó, đồng thời hô to lên cho bảy tộc viên Yêu tộc khác cảnh giác.

-Mọi người cẩn thận, có kể công lén!

-Hử? Khốn khiếp.

-Mẹ nó, kẻ nào chơi bẩn đánh lén Yêu tộc chúng ta?

Đang trong lúc căng thẳng đưa ra quyết định trong đầu đối với lời nói và khí tức sức mạnh mạnh bạo tỏa ra từ thiếu nữ Khi tộc, các Yêu tộc vừa chợt nghe Phượng Phi Vũ nhắc nhở, vừa cảm nhận đến một luồng sức mạnh yếu ớt liền mắng chửi lên, thân thể cũng đồng thời dùng sức mạnh để đập tan luồng sức mạnh đó hoặc bảo hộ cơ thể lại.

Tất cả tám thành viên Yêu tộc, bao gồm cả thiếu nữ Khí tộc vừa được thanh đại kiếm bảo hộ trước linh lực của Vô Thường, tổng cộng chín người và một kiếm đều xoay chuyển ánh mắt nhìn qua thân ảnh Vô Thường đang lao đến bằng đủ loại cảm xúc giận dữ, tức giận, muốn giết người.

Thế nhưng đáp trả lại ánh mắt “nồng nhiệt” của Khí tộc và Yêu tộc, Vô Thường nhăn mặt nói.

-Nhìn cái đéo, nếu ta đã không dùng linh lực để xử được các ngươi vậy thì ta dùng Thần thông.

Tiếp đó một tiếng “tách” vang lên đến từ hai ngón tay của Vô Thường kêu lên, tất cả tổng thể 18 người thuộc Yêu tộc và Khí tộc đều trở nên bất động thân thể, riêng chỉ có hít thở, nhịp tim, nhận thức là còn hoạt động bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.