Nói đến đây, Vô Thường lập tức thu hồi dáng vẻ đùa giỡn của bản thân đối với Tinh Vũ Nguyệt, thay vào đó là một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trưởng thành của một kẻ đã từng trải qua năm tháng đầy đủ các loại cảm xúc tang thương vấn vương trên người.
“Đúng, đây mới chính là tư thế, điệu bộ của một vị đại năng chuyển thế. Vô Thường, ngươi liệu đang muốn làm gì đây, còn thuộc tính mà ngươi nói đến là gì?”
Quan sát thấy sắc mặt Vô Thường chuyển đối, Trấn Kim lão giả hoàn toàn bị thuyết phục, một chút nghi ngờ về thân phận của Vô Thường đã tiêu tan thành mây khói.
-Phừng!
Trong mắt ba người Trấn Kim, Tinh Vũ Nguyệt, tiểu Ly, sau lưng Vô Thường bỗng dưng nổi lửa tím rồi lập tức hình thành một đôi cánh rực lửa tím đầy mộng mị.
Tiếp đó ba người Trấn Kim cứ ngỡ hắn có khả năng rất cao sẽ bay lên không trung nhưng họ đã lầm, Vô Thường sau khi hóa ra đôi cánh lửa liền đạm nhạt nhìn Tinh Vũ Nguyệt trên cao.
Một ngón tay nhẹ nhàng giơ lên điểm vào khoảng không của Tinh Vũ Nguyệt, môi nhỏ phát âm không cao, không thấp, không cảm xúc nhưng lại mang theo khí thế của một sinh vật chí cao ngự trị bên trên nói.
-Dười quyền năng mà ta được trao để cai quản Lĩnh Vực Hỏa, ngự trị trên vạn hỏa phát sinh.
-Ta, Vô Thường sẽ tước đi quyền điều khống Hỏa thuộc tính của ngươi, đồng thời tuyên án ngươi, tiểu Thần Nữ của Tinh Linh tộc tự thiêu và tự thiêu do chính ngọn lửa của ngươi!
Phừng!
Vô Thường vừa chấm dứt quyền phán quyết độc nhất vô nhị mà Thiên Địa ban tặng hắn, khắp cơ thể dù là hư, ảo hay thật của Tinh Vũ Nguyệt đều tự dưng bốc cháy lên, bị một ngọn lửa ba màu trắng – xanh – vàng xuất ra từ chính Tâm Đan của nàng bao trùm mà thiêu đốt.
-Ưm… chuyện gì vậy, tại sao vậy chứ, điều này không thể được?!!!
Phát hiện cơ thể bị ngọn lửa quen thuộc bao trùm, Tinh Vũ Nguyệt biến mạnh sắc mặt, hốt hoảng vô cùng.
-Không được, mau hạ xuống, ngươi là lửa của Tinh Vũ Nguyệt ta, ngươi không thể…
-A AAA…
Bị sức nóng hủy diệt vô cùng mạnh mẽ thiêu đốt, Tinh Vũ Nguyệt sau khi đã cố hết sức nhưng dường như nàng đã hoàn toàn bị cắt đứt liên hệ với Hỏa thuộc tính của bản thân dẫn đến việc nàng không còn khả năng điều khiển được ngọn lửa ba màu vốn là món quà độc đáo trời phú cho riêng nàng, nàng chỉ còn có thể đau đơn kêu gào, âm thanh thê lương của một nữ nhân tuyệt mỹ vang vọng, xé rách tâm can của bất kỳ một người nào nghe thấy.
-Vù.
Trong đau đớn cực độ mà không thể làm gì, sức lực dường như đã mất hết, thân thể mỹ miều mang theo ngọn lửa tam sắc của Tinh Vũ Nguyệt cũng từ trên cao rơi nhanh xuống.
Với độ cao gần 200m, Tinh Vũ Nguyệt lại đang trong tình trạnh vô sức lực vì đau đớn nên nàng nếu không được ai đỡ thân thể thì chắc chắn sẽ phải chết.
“!!!”
Nhìn một màn vô lý đột nhiên diễn ra, tiểu Ly và Trấn Kim lão giả chợt trở nên ngây người, đứng hình khi mà sự kinh hoảng, sự khiếp hãi trong đầu họ đã đạt đến một mức độ cao ngất ngưỡng và đè ép lên tâm lý cả hai người.
Một lời nói liền cướp đoạt sức mạnh, đồng thời điều khiển sức mạnh đó để tiêu diệt chính người sở hữu sức mạnh, đây tuyệt đối là điều vượt qua mọi lý thuyết mà Trấn Kim lão giả và tiểu Ly biết được.
Bên ngoài tinh không Đại Thế Giới, tại xung quanh Kiểm Định Thiên Kính.
“Người ra đòn: Nhân tộc.
Tuổi: 7.
Sức mạnh tiêu hao, đẳng cấp thi triển: Không rõ, đã vượt quá hiểu biết.
Thần thông thi triển: không đủ đẳng cấp để hiểu và giải thích.
Tốc độ thi triển: 0,000000000000000000001 giây.
Giới hạn đẳng cấp hứng chịu Thần thông: Không rõ lắm, hẳn chỉ cần là Bậc thang thứ ba trên lên sẽ miễn nhiễm, còn lại đều hứng chịu 100%, nhưng chưa chắc, rất khó hiểu, có thể là tất cả mọi sinh vật dù là Thiên cảnh.
Triệu chứng sau khi thi triển: chảy máu mũi không rõ lý do, có thể do áp lực khi phải dùng ý chí quá mạnh để thi triển Thần thông.
Đánh giá Thần thông dựa theo tiêu chí độ khó, độ phức tạp và công dụng của Thần thông: Nằm ngoài hiểu biết, không thể đánh giá.
Đánh giá người thi triển Thần thông: Không thể.
Kết luận: Không đủ dữ liệu để kết luận”.
Chiếc gương thứ hai và thứ ba mặc dù hiển thị ra thông tin rất kỳ lạ khi Vô Thường vừa phán quyết Tinh Vũ Nguyệt, nhưng dường như tại nơi đây đã không còn có mấy người nhìn vào chúng, đa phần các vị đại năng nơi đây đều chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc gương thứ nhất cùng với các loại ngẩn người, ngây ngốc.
-Chuyện… chuyện quái gì… vừa xảy ra?
Một giọng nói không rõ từ đâu trong mấy trăm cặp mắt tồn tại nơi đây vang lên, nhưng không gian vẫn lặng im đến bất thường mà không hề có bất kỳ một giọng nói nào khác nối tiếp giọng nói kia.
Khắp không gian tinh không chốn này dường như đã trở nên yên lặng đến dị thường.
Tại vị trí của nam tử Chí Tôn có giọng nói ấm áp. Hai mắt nam tử bỗng nhíu chắc lại suy tư.
“Trong sách cổ Cha để lại nhưng chưa hề được chứng thực đúng sai đã từng ghi chép, điều kiện cơ bản mà không nói đến pháp tắc và cảm ngộ nhân sinh** thì để trở thành Chí Tôn cảnh phải là người hoàn thành lĩnh ngộ thuộc tính và tất cả Thần thông sở hữu. Trở thành chúa Tể là người phải hoàn thành lĩnh ngộ thuộc tính, tất cả Thần thông và một loại Ý cảnh. Để trở thành Lão tổ là người phải trải qua sinh tử kiếp do chính thuộc tính bản thân gây ra để tái tạo lại một thân thể có khả năng tu luyện nhiều thuộc tính hơn”.
**Còn nhiều yếu tố khó hiểu khác như cảm ngộ pháp tắc chẳng hạn.
“Nhưng còn người có thể tước đoạt và điều khống thuộc tính của người khác thì không có thông tin, hắn rốt cuộc là ai?”.
“Phải rồi, tại Trấn Thiên Bia ở sâu trong Giới Mộ của các bậc Chúa Tể đã từng có một đoạn thông tin liên quan đến một cảnh giới thuộc cấp bậc Lão Tổ thất truyền từ thời sơ khai thái cổ, Thái Cổ Thiên Tổ”.
“Một quyền toái tinh không, một bước dẫm vạn giới, một niệm khống mọi thuộc tính”.
“Nhưng chắc không phải, kẻ này chỉ điều khống được duy nhất Hỏa thuộc tính mà thôi, còn các thuộc tính khác thì không… Không, chưa chắc, nghĩ kĩ lại thì hắn chỉ sở hữu hai thuộc tính Hỏa – Huyễn, điều khống thuộc tính Hỏa đã xuất, còn về Huyễn thuộc tính hắn mặc dù chưa thi triển nhưng điều đó không có nghĩa hắn không thể điều khống giống Hỏa thuộc tính”.
“Haizz, nếu hắn có 15 loại thuộc tính giống Tinh Vũ Nguyệt… phải rồi, lúc trước hắn từng nói với tiểu nữ oa của Tinh Linh tộc về Quang thuộc tính mà ta cũng không thể hiểu là gì, giả sử những lời đó là đúng, là lời lẽ giảng dạy cao thâm huyền ảo về Quang thuộc tính, vậy tức suy ra hắn cũng phải là kẻ am hiểu Quang thuộc tính, một loại thuộc tính mà hắn đáng lý không nên hiểu vì hắn không có Quang hệ”.
“Nếu suy diễn cứ thế tỏa ra, những thuộc tính khác… chết tiệt, ta lại bỏ qua một chi tiết đáng kể tối quan trọng. Lúc trước hắn giải thích được nguyên lý hoạt động của Ảo thể có lẽ là dựa vào hành động trộm thông tin thân thể Tinh Vũ Nguyệt trong ảo thuật nên không thể nói hắn có am hiểu về Không gian thuộc tính, nhưng mà hắn có thể chế tạo một Phù lục, là phù lục với khả năng dịch chuyển lại đã nói rõ ràng hắn có Không gian thuộc tính, trở thành Chí Tôn cảnh, không, từ lúc trở thành Thiên Nhân cảnh với năng lực một bước một vạn dặm đã khiến bản thân ta và hầu như tất cả những người bước vào cấp bậc đại năng đã quên mất nguyên lý để hình thành một Phù lục dịch chuyển”.
“Sở hữu Hỏa – Huyễn – Quang – Không gian thuộc tính, thông tin vẫn ẩn, sức mạnh không thể đoán, thế nên hắn chưa hẳn chỉ sở hữu bốn thuộc tính như đã lộ ra. Từ những dữ kiện này ta đã có thể khẳng định ít nhất là 9 phần, hắn đúng là một vị…”.
-Một đám ngu ngốc tiểu bối các ngươi không cần phải cố gắng mà suy nghĩ nữa khi mà ngay cả hắn có thuộc tính Không gian trên người các ngươi cũng chưa từng một lần để ý. Hắn không nằm ở một đẳng cấp mà các ngươi có thể diễn giải những hành động hắn làm.
Bỗng ngay đúng lúc mọi người trầm mạc này, một giọng nói già lão tự dưng vang lên, âm thanh mang theo khí thế không ai có thể xen vào, tất cả đều chỉ có thể câm họng lắng nghe.
-Truyện xưa thời Thái Cổ từng có đoạn bí văn viết rằng.
-Một lời định giang sơn - Chí Tôn ngự trên cao.
Nghe được những lời câu văn quen thuộc này, vị nam tử Chí Tôn có giọng nói ấm áp lập tức biến sắc, âm thanh to lớn khuếch tán ầm vang mọi ngõ ngách trong tinh không.
-Nhanh xóa bỏ thính giác nếu các ngươi muốn sống!
Một lời này của vị Chí Tôn ấm áp đi ra, cũng không biết vài trăm cặp mắt nhỏ yếu phản ứng như thế nào nhưng giọng già lão kia vẫn tiếp tục vang lên.
-Một ánh mắt định sinh tử - Chúa Tể quản sống chết.
-A A A…
-Bùm bùm…
Câu văn thứ hai từ giọng già nua vang lên, hơn trăm cặp mắt bỗng nhiên nổ tung thành mưa máu đủ loại màu sắc trong tinh không, âm thanh thảm thiết bắt đầu tràn ra.
-Ẩn mình trong Thiên Địa – Lão Tổ dõi mắt nhìn chúng sinh.
-Bùm bùm…
Câu văn thứ ba vang lên, gần chục cặp mắt lại tiếp tục nổ tung.
-Dừng lại! Đạo hữu nơi nào vì sao độc ác giết hại một đám tiểu bối bằng bí văn cấp độ!
Nhìn một cặp mắt đen tối cách bản thân gần chục ngàn mét phương xa, giọng nói của vị Chí Tôn ấm áp quát lớn, khí thế hùng vĩ cũng ép mạnh về, nhưng cặp mắt đen kia vẫn bất động, âm thanh tiếp tục vang lên câu cuối của đoạn bí văn.
-Một quyền toái tinh không, một bước dẫm vạn giới, một niệm khống vạn thuộc tính – Thái Cổ Thiên Tổ chưởng khống Thiên Địa.
-Đùng đùng…
Câu văn vừa dứt, tất cả những cặp mắt còn lại dù đã xóa bỏ đi thính giác những vẫn có vài chục cặp mắt nổ lớn, sinh mệnh hóa hư vô.
-Khuyên các ngươi, những tên tiểu bối ngu xuẩn đang có ý định xấu với một tiểu oa nhi Nhân tộc một câu, giữa hắn và tiểu oa nhi đó có một sợi giây tơ hồng, đ-ng nàng ta là đ-ng đến hắn nên hãy cân nhắc kĩ vào, không thì tự rước họa vào thân mà thôi,… Ha ha ha…
Cuối cùng để lại một nụ cười chẳng khác nào “âm binh bất tán”, cặp mắt đen tối cùng giọng nói già nua hoàn toàn biến mất giữa tinh không Đại Thế Giới.
Rồi ngay khi cặp mắt đen tối vừa rời đi, những âm thanh khủng bố, những khí tức khổng lồ từ bốn phương tám hướng chợt truyền đến, chèn ép vô cùng mạnh mẽ lên những gần 200 cặp mắt còn lại duy nhất nơi đây.
-Kẻ nào dám giết đệ tử của bổn tọa!
-Nhi tử của ta là do ai giết!
-Người nào to gan dám giết hại nghĩa tử của lão phu!
-…
Bên trong thậm chí còn có những khí tức đã mạnh ngang bằng hoặc hơn cả vị Chí Tôn nam tử có giọng nói ấm áp.
Tiếp đó cũng tự dưng xuất hiện bên trong tinh không, một giọng nói không mặn, không nhạt, không rõ nam, không rõ nữ vang lên với những dòng thông tin ngắn gọn, đơn giản.
-Xếp hạng 3 trong Thiên Địa Bất Dung Bảng, ẩn mình trong Khu Tây, tọa lạc tại Hắc Mai Sơn hung hiểm, Độc Ngưu Mạnh Lão Chí Tôn.
Nói hết câu âm thanh liền tan biến, để lại chỉ là một bầu không khí nặng nề bi thương, tức giận, cay đắng nhưng tất cả đều không thể làm được gì khi nghe đến danh tự “Độc Ngưu Mạnh Lão Chí Tôn” xếp hạng 3 trong Thiên Địa Bất Dung Bảng.
Kể cả vị Chí Tôn nam tử có giọng nói ấm áp nghe đến “Độc Ngưu Mạnh Lão Chí Tôn”, trong đầu hiện về một đoạn ký ức năm tháng có liên quan đến một nữ nhân được hắn xem là nữ nhân đẹp nhất trên đời khiến hắn không kiềm được nước mắt và sự thù hận, nhưng đến cuối cùng hắn phải dằn lòng nhịn xuống, hiện tại đối với hắn chưa phải là lúc để trả thù.
Tinh không Đại Thế Giới đang có một hồi ổn định tình hình hỗn loạn, tại đại đấu trường cung điện, cuộc chiến giữa Tinh Vũ Nguyệt và Vô Thường cũng đã đến hồi kết chỉ sau vài phút chiến đấu ngắn ngủi, áp đảo nghiêng về một bên.
-Mong tiểu hữu nể mặt lão phu tha cho nàng một mạng!
Ngẩn người trong hai giây, Trấn Kim lão giả nhìn Tinh Vũ Nguyệt sắp rơi mạng xuống đất liền hoảng hốt kêu lên, một bàn tay vô hình cũng đồng thời đi ra đỡ nàng nhưng không thể chạm được người nàng, sắc mặt đã trở nên đại biến.
Trấn Kim lão giả từng nói sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến nhưng đó là lúc lão cho rằng Vô Thường không chạm được vào thân thể của Tinh Vũ Nguyệt, hiện tại hắn không những chạm mà còn muốn lấy mạng nàng, lão phải ra tay dù là có đắc tội với hắn, một vị Chí Tôn vô cùng khủng bố chuyển sinh.
-Phựt.
-Vụt.
Thế nhưng bản thân Vô Thường không cần đợi Trấn Kim lão giả cầu xin, ra tay, hắn sau một ý niệm tắt lửa liền dựa theo tính toán khoảng cách dịch chuyển đến vị trí mà Tinh Vũ Nguyệt sẽ rơi xuống, hai tay nhỏ nhẹ nhanh vươn rộng ra ôm lấy thân thể mềm mại không xương, cháy xạm đáng thương vào trong lòng.