Chân Lộ

Chương 138: Tiên nhã bái sư (kết)



Một giây qua đi, một vị trung niên nam tử nhìn cũng đã ngũ tuần, lục tuần đứng lên nói.

-Điện Chủ đã phân phó như vậy thì cuộc hỏi đáp nhỏ về sự tình bên trong cuộc tranh đoạt đến đây chấm dứt, Tiêu Thần, Điệp Văn Thanh các ngươi về đi. Riêng Phượng Tiên Nhã, ta có chuyện riêng cần nói với ngươi.

-Ư hưm… Thiên Hiển huynh có thể đợi ta nói chuyện với Tiên Nhã vài lời trước được không, ta có chuyện rất gấp nha.

Ba người Tiêu Thần, đặc biệt Phượng Tiện Nhã là người chính yếu trong lời nói của trung niên lục tuần còn chưa kịp phản ứng thì một vị nữ Thiên Nhân cảnh khác vội cười mỉm vô cùng xinh đẹp nói.

Dĩ nhiên khi nghe được câu này thì vị trung niên lục tuần kia lập tức lắc đầu.

-Không được, không được đâu Mẫn muội, ta còn có việc gấp hơn cả ngươi cần thương lượng với nàng a.

-Ê, xin các vị đừng tiếp tục giả hươu giả nai, muốn nhận…

-Hừ!

Bất quá thì đúng lúc này cũng có một tiếng hừ rét lạnh vang lên đến từ một vị mỹ nữ đôi mươi ngồi ở vị trí gần cạnh Điện Chủ, xung quanh nàng cũng đồng thời tỏa ra hàn khí, khí lạnh xông ra hóa băng cả một vùng đất.

-Đồ đệ này ta đã nhắm, các ngươi không cần si tâm vọng tưởng hay ẩn ý tranh giành.

Sau đó nàng cũng không cần đợi những vị Thiên Nhân cảnh kia làm ra phản ứng buồn rầu khi vị phó Điện Chủ đã lên tiếng, nàng nhìn Phượng Tiên Nhã nói lớn với đầy khí độ của người trên cao.

-Tiên Nhã của gia tộc họ Phượng đã thất thế từ khi vị Thiên Nhân cảnh duy nhất qua đời, ngươi có muốn bái ta làm sư, trở thành vị đệ tử thứ hai của ta để lấy lại vinh quang ngày xưa của gia tộc họ Phượng?

-Có… có ạ, đồ nhi Phượng Tiên Nhã bái… kiến sư tôn…

Không hề chừng chừ một giây khắc nào khi nghe câu nói mà bản thân Phượng Tiên Nhã luôn ao ước, mong chờ được một vị Thiên Nhân cảnh cấp cao trong Thánh Vương Điện nhận làm đệ, Phượng Tiên Nhã nghẹn ngào rơi lệ quỳ mạnh lên mặt đất mà dập đầu liên tục đồng ý, đồng ý và đồng ý.

Tại Thiên giới luôn có một thiết luật, bất cứ nhà nào cự ngụ trên Thiên giới đều phải có ít nhất một Thiên Nhân cảnh làm gốc, nếu không có hoặc đã có nhưng nay đã sa cơ thất thế không còn thì phải gia nhập thế lực khác có Thiên Nhân cảnh hoặc đơn giản hơn là bị thế lực mạnh mẽ hơn thâu tóm.

Gia tộc họ Phượng vào hơn 20 năm trước cũng từng có một thời huy hoàng, nhưng kể từ khi vị tổ tông Thiên Nhân cảnh của Phượng gia qua đời ngay tại thời điểm 20 năm trước, Phượng gia lại không có người đột phá Thiên Nhân mà chỉ có hai vị Phá Giới cảnh, thế nên nhà họ Phượng nhanh chóng xuống dốc và bị đe dọa trước rất nhiều thế lực “miệng hùm, miệng hổ” tại Thiên giới.

Ban đầu, nhà họ Phượng dựa vào các mối quan hệ tốt đẹp xưa kia chẳng hạn như họ hàng xa Điệp gia và một vài thế lực khác nên được họ bảo lãnh an toàn trong 100 trăm không bị các thế lực khác hầm hừ để có điều kiện thuận lợi nhất cho hai vị Phá Giới cảnh có hy vọng đột phá Thiên Nhân cảnh. Có điều thì tại gần mười hai năm trước, khi Phượng Tiên Nhã ra đời với thiên phú cực hạn 100 sợi xích thì mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng hơn, các thế lực lớn hơn lại bắt đầu dị động muốn đoạt lấy tiểu hài nhi 100 sợi xích về cho gia tộc, trong đó dĩ nhiên là có Tiêu gia, một trong mười gia tộc mạnh nhất tại Thiên giới.

Thế rồi vào 3 năm trước, cha của Phượng Tiên Nhã, Phượng Bách Lâm sau một lần tìm kiếm tài nguyên để duy trì gia tộc đã bị người ám toán và trúng một loại độc không có thuốc giải trừ Tiêu gia, và dĩ nhiên khi biết tin này, thậm chí là cả Phượng gia đều biết Tiêu gia dở trò ám toán sau lưng nhưng không thể làm gì.

Cuối cùng, Phượng Tiên Nhã mặc dù đã thành công gia nhập Thánh Vương Điện nhưng cũng không thoát khỏi móng vuốt của Tiêu gia khi sư phụ của Tiêu Thần lại chính là một trong 17 vị trưởng lão quyền uy của Thánh Vương Điện. Nàng bị ép buộc vào năm 16 tuổi phải gả vào Tiêu gia, gả cho Tiêu Thần, gả một thiếu niên mạnh nhất trong lớp trẻ tuổi Thiên giới, theo đó Phượng gia sẽ được an toàn và nhận sự bảo hộ của Tiêu gia. Nói là bảo hộ nhưng ai cũng biết sự thật lại là chiếm đoạt.

Phượng gia lúc đó và cả bao gồm Phượng Tiên Nhã muốn thoát ra khỏi hiểm cảnh chỉ còn duy nhất một con đường, đó là gia nhập hay cụ thể hơn là được một thế lực mạnh mẽ khác bảo hộ.

Tuy nhiên, Phượng gia dù có Phượng Tiên Nhã đạt thiên phú cực hạn 100 sợi xích cùng Cửu Sắc Mẫu Đơn Tâm Đan thì vẫn không hề có thế lực nào dòm ngó, bảo trợ, vì thế lực nhỏ không có thuốc giải và mạnh bằng Tiêu gia, thế lực lớn thì lại không muốn đắc tội với sư phụ Tiêu Thần, còn thế lực lớn hơn nữa lại cảm thấy không cần thiết vì dị chủng Tâm Đan loại Hoa là một Tâm Đan rất khó phát triển và thiếu nhiều kiến thức, có nhận về cũng không dạy dỗ tốt được cho nàng nên bỏ qua. Do vậy Phượng Tiên Nhã dù có thiên phú rất tốt, nhưng tất cả đều rất tiếc.

Bất quá thì Phượng Tiên Nhã sau khi đã được Thiên Địa Ngữ của Vô Thường tái hợp, cơ thể nàng lúc này dường như đang tỏa ra một loại khí tức kỳ lạ nào đó khiến mọi cường giả Thiên Nhân cảnh cảm nhận được đều bị hấp dẫn, trong đầu cũng tự dưng hình thành một loại cảm giác rằng tiểu nữ tử này chắc chắn sẽ trở thành một cường giả đỉnh thiên lập địa mai sau. Thế nên tại lúc này đây, họ đều muốn tranh giành Phượng Tiên Nhã.

Về phía Phượng Tiên Nhã dù không biết nguyên nhân, nhưng hiện tại nàng đã nhận được một lời mời làm đệ tử, đúng hơn là một lời mời gia nhập thế lực và bảo hộ của phó Điện Chủ Thánh Vương Điện, một chức vị không những quyền năng mà còn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với các vị trưởng lão, đặc biệt là sư tôn của Tiêu Thần, đây rõ ràng là một cái rễ cây rắn chắc nằm giữa dòng nước chảy xiếc để nàng tận dụng cơ hội bám víu vào, thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Tiêu gia, thế nên nàng không có lý do gì để từ chối hay nhân nhượng suy nghĩ ngoài niềm hạnh phúc đáp ứng.

Vù!

Trong lúc Tiêu Thần đại biến sắc mặt khi bản thân hắn nghe rõ, nhìn rõ sự tình thu nhận đồ đệ đang diễn ra trước mắt và hắn biết bản thân đã chính thức đánh mất một cô vợ vừa hiền lành, lễ phép lại xinh đẹp vô cùng, Điệp Văn Thanh khẽ lộ một nụ cười vui mừng, thì một bóng hình tuyệt mỹ bay đến, hai tay ngọc nâng đỡ lấy Phượng Tiên Nhã đang khóc vì hạnh phúc lên.

Phó Điện Chủ sở hữu Băng hệ có thể Băng Phong Vạn Lý, Đông Hoa Luyến ân cần lau nước mắt cho tân đồ đệ, dịu dàng nói.

-Đừng khóc, đừng khóc nữa Nhã nhi, sư phụ biết ngươi đã phải chịu đựng những uất ức, khổ nhục gì. Từ giờ sư phụ sẽ chăm sóc ngươi và cả Phượng gia của ngươi, không để ai ức hiếp nữa.

-Vâng ạ.

Phượng Tiên Nhã vui mừng lễ phép gật đầu.

Đông Hoa Luyến nhẹ ôm nàng vào lòng rồi dùng ánh mắt lạnh lẽo hướng Tiêu Thần nói.

-Nội trong hết đêm nay, ta không muốn đệ tử của ta còn buồn phiền về hôn ước nhãm nhí của Tiêu gia ngươi nữa, ngươi hiểu ý ta chứ?

-Vâng, đệ tử đã rõ.

Cuối gằm mặt xuống để che đi gương mặt cay đắng, Tiêu Thần bề ngoài mặc dù khá cứng rắn đáp lời Đông Hoa Luyến, nhưng bên trong hắn lại vô cùng, vô tận nghiến răng tức giận.

“Phượng Tiên Nhã!!! Nàng nghĩ nàng có thể thoát khỏi bàn tay của ta bao lâu đây. Nàng chắc chắn chỉ là của Tiêu Thần ta và mãi mãi là của Tiêu Thần ta! Đông Hoa Luyến, ngươi cứ chờ ta đi con đàn thối, Tiêu Thần ta thề sẽ có ngày đè ngươi dưới háng, chơi ngươi cho đến khi ngươi phải cầu xin được tha mới thôi”.

-Được rồi Nhã nhi, chúng ta cùng quay về Phượng gia bàn một số chuyện với phụ mẫu ngươi.

-Dạ, sư phụ.

Đông Hoa Luyến cùng Phượng Tiên Nhã đứng dậy rời đi trong ánh mắt cố gắng kìm nén sự cay độc bản thân lại của Tiêu Thần, họ sẽ bay đến vị trí Phượng gia cách Thánh Vương Điện không xa, chỉ chừng năm ngày đường.

-…

Cũng đồng lúc tại thời điểm này, trong khắp Nhân Giới chợt xuất hiện thêm một luồng sinh khí khổng lồ tràn ngập vào khắp mọi ngõ ngách dù là lòng đất hay tinh không Nhân Giới. Đây chính là phần thưởng gộp chung được ban tặng cho hạng nhất Vô Thường, hạng nhì Phượng Tiên Nhã, hạng ba Điệp Văn Thanh và hạng tư Tiêu Thần của Nhân tộc và Nhân Giới.

-Đây là… là một lượng sinh khí khổng lồ, gấp hơn mười lần các đợt sinh khí trước đó!!!

-Không phải cuộc tranh đoạt đã kết thúc rồi sao, luồng sinh khí mênh mông này là gì?

-Kệ nó đi, ngươi chú ý đến làm khỉ gì, có càng nhiều sinh khí thì mọi thứ không phải đều tốt lên, chúng ta cũng đều thuận tiện hơn trong việc tu luyện không phải sao?

-Hừm… ửm, hẳn là sinh khí được ban thưởng cho cho Nhân Giới vì đã phá vỡ lịch sử, giành được thứ hạng cao trong cuộc tranh đoạt lần này a.

-Cái này là sinh khí cho hạng nhì, hạng ba và tư sao? Hơi nhiều thì phải? Bất quá càng nhiều càng tốt, rất tốt…

-…

Điều này lập tức lại thêm một lần nữa khiến người người vui ca, sinh linh trong Nhân Giới đều vui sướng, niềm hạnh phúc của toàn bộ Nhân tộc nói chung cũng như bản thân Nhân Giới nói riêng tràn ngập và nhiễm loạn khắp mọi nơi…



Đại Thế Giới.

Tại tổ chức của Trấn Kim lão giả, khu thống kê điểm số của từng người trong cuộc tranh đoạt lần thứ 106.

-Ồ, đây là bảng thống kê của người đạt số điểm sinh khí cao nhất?

Một lão giả già khọm khú đế, trông như sắp vào hòm cầm trên tay một tờ giấy vàng kim liền kinh ngạc bật thốt giọng khàn khàn.

-Nhân tộc? 7 tuổi? Tổng điểm là 66734 điểm?

Kinh ngạc đứng người hai giây, lão giả liền kỳ quái trong đầu cùng với một vẻ vui mừng không thể nào che giấu.

“Nhân tộc từ khi nào lại xuất hiện một thiếu niên kiệt xuất đến như vậy, không phải Nhân tộc đã sớm điêu linh từ mấy chục vạn năm trước so với các giống loài khác hay sao?”

“Ha hả, thật không ngờ ngài ấy vừa mới phục sinh thì ta lại cũng đã phát hiện ra thêm một tiểu tử Nhân tộc có sức mạnh kinh khủng trong cùng cấp đến như vậy. Ha… ha ha”.

-Ê thằng già, ngươi ghi chép sổ sách thông tin xong chưa mà đứng đó cười cười như kẻ điên vậy?

-À vâng vâng, lão xong ngay đây thôi, xin lỗi chấp sự.

Đấm đấm lưng cười ngại, lão giả cầm bút lông mực đỏ rực dựa theo tờ giấy mà ghi vào một quyển sổ sáng lóa màu vàng kim, sau đó lại cầm tiếp một tờ giấy thứ hai mà tiếp tục công việc vòng lập như vậy cho đến khi nào hết đống giấy thì thôi.

Ở một nơi khác trong Đại Thế Giới.

Tại một chiếc bàn đá nằm tại một ngọn đồi toàn trúc tím, ba vị lão giả có độ tuổi xấp xỉ “gần đất xa trời” tụ hội lại với nhau để bàn chuyện thu nhận đồ đệ sau khi đã trở về từ nơi Kiểm Định Thiên Kính.

Lúc này, vị lão giả mặc đồ trắng với mái tóc bạc dài đến tận thắt lưng mở lời đầu tiên nói.

-Sao, trong những tên hậu bối kia các ngươi đã chọn được ai? Nếu chọn rồi thì chuẩn bị đồ nghề mà xuống Giới nhanh tay thu đồ đệ truyền nghề a, không thì sẽ bị những lão quái khác thâu tóm trước, lúc đó chỉ còn nước khóc lóc nỉ non hu hú a.

Mặc dù vị lão giả này nói chuyện có phần nghịch ngợm trẻ nhỏ, nhưng nếu lời này để Vô Thường nghe được hắn liền sẽ hiện lên một câu hỏi “không phải Đại Thế Giới không thể dẫn người từ tiểu giới lên hay đưa người từ trên vọt xuống dưới chơi sao?”

Và nếu hắn biết được thật ra những điều Trấn Kim lão giả nói về việc không có cách nào đưa người từ tiểu giới lên Đại Thế Giới ngoài cách như lão đã từng trình bày chỉ là giả dối để kiểm tra thực lực của hắn qua từng thời điểm thì hắn có hay không trợn tròn mắt đến nỗi rụng xuống đất vì tức.

-Bán Đương, ngươi già đầu rồi nhưng sao vẫn chưa bớt nhảm sự đi. Rõ ràng trong đó chỉ có ba người có tiềm chất, một là lão quái vật nào đó chuyển sinh, hai là nữ tử Tinh Linh tộc, ba là tiểu nữ Nhân tộc có thiên phú mạnh được Kiểm Định Thiên Kính đề nghị thì đâu còn ai, mà nếu trừ thêm cả lão quái vật kia thì chỉ còn có hai người, làm gì có nhiều mà lựa chọn phân vân.

Vị lão giả mặc đồ xanh dương lên tiếng nói.

Tiếp đó, vị lão giả mặc đồ vàng cũng sầu muộn chen lời.

-Hai lão già các ngươi sau khi trải qua sự tình nhiều tiểu bối Thiên Vương, Thiên Pháp và một vài vị đạo hữu Thiên Đế chết một cách kỳ bí ngay trước mắt mà vẫn còn hứng chọn đệ tử để nối nghề trước khi vào lỗ, Tráng Bạch ta đúng là bội phục hai ngươi.

-Haizz, ngươi nói vậy là sai rồi Tráng Bạch. Người chết thì cũng đã chết, vả lại tại bọn hắn ngu nên không nghe lời vị tiền bối kia đóng thính giác kịp thời nên mới chết.

Bán Đương chợt nhìn Tráng Bạch khàn khàn giọng thở dài nói.

-Tráng Bạch ngươi cũng phải hiểu chúng ta mệnh thọ không còn nhiều, chẳng lẽ nghề luyện đan của ngươi, nghề luyện khí của lão Bác và nghề trận đạo pháp văn của ta đều phải tuyệt tích sao?

-Phải rồi. Nhưng mà hai ngươi đừng nhắc đến chuyện chết chóc xảy ra lúc đó nữa được không, cứ nghĩ về nó ta lại nổi hết cả da gà. Hừm, thế nào, trong hai tiểu nữ, một Tinh Linh tộc và một Nhân tộc các ngươi chọn ai.

Thành Bác lên tiếng, sau đó hắn lại nghiêm túc nói ý kiến của bản thân.

-Riêng ta, ta sẽ không lựa chọn ai cả, bởi lẽ hai tiểu nữ đó đều là tình nhân của lão quái vật tiểu tử đó.

-Hử? Về tiểu nữ Tinh Linh tộc thì không chỉ chúng ta mà ai cũng biết nàng đã là vợ của lão quái vật tiểu tử đó, còn tiểu nữ Nhân tộc tại sao lại là tình nhân của hắn, này là hai ta không hiểu a?

Bán Đương cùng Tráng Bạch nghi hoặc.

Thành Bác cười cười nói.

-Không lẽ hai ngươi đã quên lời nhắn trước khi biến mất của vị Chí Tôn đã dùng một biện pháp kỳ lạ giết chết rất nhiều Thiên cảnh tại nơi đó sao?

-Hưm… a ta nhớ rồi, vị ấy từng nói, giữa lão quái vật tiểu tử và tiểu nữ Nhân tộc đó có một sợi giây tơ hồng quấn quanh a.

Tráng Bạch sựt nhớ ra nói nhanh.

Thành Bác liền gật đầu nói thêm.

-Thế nên ta mới không chọn một ai cả, ta cũng đề nghị ba người chúng ta đợi vòng 107, 108 của cuộc tranh đoạt diễn ra lại tính tiếp a…

Bán Đường nghe hiểu, lão lại cũng chợt cười lên.

-Nếu vậy thì xem ra sẽ có một số kẻ không chú ý đến câu nói của vị Chí Tôn kia mà đ-ng chạm đến tiểu nữ Nhân tộc đã được Kiểm Định Thiên Kính chuẩn đoán “vợ hiền dâu thảo” a… ha hả, sẽ có chuyện vui để xem đây.

-Tất nhiên…

Ba lão giả bắt đầu nhìn nhau bằng ánh mắt thú vị chờ đợi xem kịch vui.

Và cũng đúng như ba lão giả chờ đợi, khắp Đại Thế Giới sau khi từ Kiểm Định Thiên Giới trở về liền đã có hơn hai mươi thế lực cử người xâm nhập vào Nhân Giới để tìm tiểu nữ Phượng Tiên Nhã với nhiều mục đích như thu đồ đệ, bắt cóc, hãm hiếp, gieo giống,…

Sự nguy hiểm cùng cực từ những vị đại năng đã bắt đầu tiếp cận đến tiểu Nhã Nhã ngoan ngoãn của Vô Thường. Liệu rằng Vô Thường sẽ làm gì khi cơn thù hận của hắn cũng đã bắt đầu xâm chiếm ý thức, khiến hắn chỉ còn nghĩ duy nhất đến một từ hận, hận, hận và hai từ trả thù, trả thù và trả thù…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.