Hắn không có người yêu, không có người thân và không có bạn bè thì khi biến mất sẽ chẳng ai phải thương tiếc hay đau buồn cho hắn, điều đó sẽ giúp hắn được ra đi thanh thản còn hơn là thấy được viễn cảnh những giọt nước mắt lăng dài trên má. Vô Thường, hắn muốn hắn sẽ là người gánh chịu nỗi đau, nỗi cô đơn một mình còn hơn để những người hắn yêu thương phải gánh lấy sự mất mát về hắn.
Ý định lợi dụng Nhược Gia Thủy để tẩu thoát khỏi Nhược gia là điều có thể khiến nàng đau khổ nếu nàng nảy sinh tình cảm đối với hắn. Hắn biết điều đó là sai trái nhưng hắn cũng chỉ có thể xin lỗi nàng vì hắn còn rất nhiều món nợ phải trả trước khi hắn trở thành ký ức của một tên ác ma đang ngủ say trong cơ thể hắn.
Do vậy, hắn cần phải có sự tự do dù là khiến Nhược Gia Thủy đau khổ. Về sau nếu có cơ hội hắn sẽ tìm cách đền bù cho nàng nếu nàng thật sự phát sinh tình cảm yêu đương với hắn.
Khi trời nhá nhem chiều tối, Vô Thường thu công lại rồi khẽ trầm mạc.
- Còn khoảng 13 hoặc 14 ngày nữa ta sẽ đột phá Linh Nhân cảnh… khó rồi.
Để đột phá Linh Nhân cảnh, Vô Thường cần giải phải khai hết mọi sợi xích và sáng tạo một loại Thần thông nhất định. Tuy nhiên vì ở kiếp “Vô Thường” hắn đã từng sáng tạo rất nhiều Thần thông nên thiên địa pháp tắc cho phép hắn bỏ qua việc sáng tạo Thần thông, chỉ cần hắn giải khai được một sợi xích duy nhất của bản thân sẽ trực tiếp tiến cấp Linh Nhân cảnh. Cái khó khăn hắn nhắc đến chính là dị tượng do thiên địa ban phước thăng cấp sức mạnh cho hắn xuất hiện, nó tất nhiên sẽ hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người Nhược gia, thậm chí là cả Lãng Thủy thành, đưa hắn vào tình huống vạn người chú mục.
Thế nên hắn rất cần một nơi yên tĩnh, cách càng xa Lãng Thủy thành càng tốt vào 13, 14 ngày sắp tới.
- Gia Thủy ơi Gia Thủy, ta phải trông chờ vào tiểu cô nương rồi.
Nhược Gia Thủy sẽ là mấu chốt giúp hắn có được nơi yên tĩnh như hắn mong muốn. Có điều hắn cần phải biết cách để khai phá cô bé này mới đạt được điều đó chứ không phải đạt được một cách đơn giản.
- Cộc cốc.
Đúng lúc này thì ở bên ngoài phòng chợt có người gõ cửa, khiến hắn lật đật rời giường bước ra mở cửa.
Cửa vừa mở, xuất hiện trước mắt hắn là một nữ hầu đang bưng một khay thức ăn nhiều món ăn, điều đó khiến hắn nghi hoặc vội hỏi.
- Tỷ tỷ, tỷ gõ cửa ta có chuyện gì chăng?
- Có người nhờ ta đưa thức ăn đến cho ngươi.
Nữ hầu nhẹ cười nói, sau đó nàng cũng không đợi hắn cho phép liền bước vào phòng, để xuống tổng cộng năm món ăn lên bàn của hắn.
Làm xong, nữ tử nhìn hắn mỉm cười.
- Vậy chúc ngươi ngon miệng.
- Cảm ơn tỷ tỷ. Không biết tỷ có thể cho đệ biết là vị thiếu gia, tiểu thư nào tốt như vậy được không ạ?
Vô Thường mặc dù biết chắc sẽ có 80% không nhận được đáp án, nhưng hắn vẫn hỏi để có cơ hội đạt 20% còn lại.
- Xin thứ lỗi cho ta, thiếu gia đã căn dặn ta không để cho ngươi biết danh tính của người.
Khá thiếu kinh nghiệm trong việc che giấu khi để lộ hai từ “thiếu gia”, nữ tử lắc đầu đáp.
- Đệ biết rồi, cảm tạ tỷ tỷ đã mang thức ăn đến cho đệ.
Vô Thường cố gắng duy trì gương mặt vui vẻ nói.
- Ừ, vậy ta quay về làm việc của ta đây.
- Ừm.
Tiễn nữ tử người hầu ra khỏi cửa, Vô Thường đóng chặt cửa lại, mon men tìm nếm thắp sáng căn phòng trước khi trời tối. Sau đó hắn mới quay lại bàn thức ăn năm món đồ sộ của mình để nhìn ngắm chúng.
- Cơm, gà rán, thịt xào, canh cá, ba cái bánh bao. Vừa chuẩn bị đi ăn tối lại có người đưa đến năm món ngon thế này thì hẳn là… có độc.
Vô Thường từ lúc đến Nhược gia, hắn có hảo cảm và quen biết chỉ có ba tiểu nữ chứ không hề có “thiếu gia”. Thế nên vị “thiếu gia” có lòng tốt gửi đồ ăn đến cho hắn chỉ có thể là hai người. Nhược Văn Nghiệt bị hắn cướp gái và Mạc thiếu bị hắn đánh người hầu.
Nếu thật là hai người này thì đồ ăn tất nhiên phải có điều mờ ám ẩn bên trong. Nhưng mà đây bất quá chỉ là phán đoán sơ bộ của hắn chứ cũng chưa có điều gì khẳng định năm món ăn này là do Nhược Văn Nghiệt hoặc Mạc thiếu đưa đến và có độc.
Hắn phải kiểm tra thử, không thì bỏ phí năm món ăn ngon lành.
- Dùng máu vậy.
Để phát hiện chất độc trong đồ ăn, nước uống thông thường sẽ dùng đến bạc, tuy nhiên ở thế giới Tu luyện nhiệm màu thì có vô số loại chất độc quý hiếm không màu, không mùi, cũng không hề có phản ứng với bạc, thế nên chỉ dùng bạc để kiểm chứng sẽ không hoàn toàn chính xác.
Dùng máu người pha với nước để xem phản ứng của máu loãng khi bỏ thức ăn vào sẽ là phương án Vô Thường lựa chọn trong trường hợp này.
Vô Thường tìm một ly nước trong phòng, chế nước đến nửa ly rồi bấu tay chảy máu cho vào ly đúng 20 giọt máu, sau đó Vô Thường lấy ra mỗi món một mẫu nhỏ thức ăn rồi đồng thời bỏ vào ly nước và ngồi chờ đợi sự biến đổi màu sắc của máu hoặc một chút dị tượng có thể sẽ xảy ra nếu thức ăn quả thực có độc.
Năm giây trôi qua.
- Xem ra cuộc sống sau này của ta ở Nhược gia sẽ rất tội nghiệp.
Vô Thường sau khi nhìn màu máu đỏ của hắn đã hóa thành màu đen nhạt trong ly nước liền thở dài. Tiếp đó, hắn thu các món ăn trên bàn đem ra ngoài bãi rác ném, bản thân quay người đi đến nhà bếp để lãnh phần thức ăn dành cho hắn buổi tối nay.
Cận hầu như hắn một ngày có ba bữa ăn, cứ đến bữa sẽ có một giờ để đến nhận đồ ăn thuộc về mình, nếu quá thời gian sẽ phải nhịn đói. Vô Thường lúc đến được nhà bếp thì chỉ còn tầm một khắc nữa sẽ kết thúc giờ ăn nên hắn đã may mắn xếp hàng và có được một bữa no bụng với đầy đủ cơm, canh, thịt, rau.
Cho đến gần 40 phút sau, Vô Thường quay về phòng tiếp tục dùng Khí công rèn luyện thân thể. Vài giờ sau thì lăn ra ngủ.
Trong khi đó, ngay khi Vô Thường vừa từ nhà bếp quay về phòng thì tại một căn phòng sạch đẹp, nhiều sách và tranh vẽ, một vị trung niên quỳ một chân xuống đất cung kính bẩm báo với Nhược Văn Mạc hay còn gọi Mạc thiếu.
- Mạc thiếu, tên tiểu tử đó đúng là không hề ăn những thức ăn có chứa độc dược như thiếu gia đã dự tính.
- Hiển nhiên rồi. Nếu hắn đã được Thủy muội muội lựa chọn thì không thể nào là một tiểu tử tầm thường. Chí ít không phải là một thằng ngu.
Ngồi trên ghế, Nhược Văn Mạc vừa phe phẩy quạt vừa cười nhạt nói.
- Thiếu gia, vậy có cần thuộc hạ xử lý tên tiểu tử đó không?
Trung niên hỏi.
- Không cần phải vội. Ngươi cứ theo dõi hắn và báo cáo về cho ta là được rồi.
- Thuộc hạ đã rõ.
- Ừm, ngươi đi đi.
- Vâng.
Trung niên đứng dậy cuối người cung kính một cái đối với Mạc thiếu liền rời khỏi phòng.
- Nể tình ngươi là hầu cận của Thủy muội muội, ta sẽ cho ngươi sống thêm một đoạn thời gian.
Nhàn nhạt một câu lạnh, Nhược Văn Mạc cũng tắt nến, bắt đầu tập trung hấp thụ linh khí tu luyện để nhanh nhất có thể trùng kích cảnh giới Linh Nhân cảnh tầng 6.
…
- Ò ó ó ooo…
Buổi sớm vừa đến. Vô Thường sau khi có một giờ tập thể dục, rửa mặt, xúc miệng bằng nước muối, ăn cơm sáng liền ngay lập tức có mặt ở trước cửa phòng của Nhược Gia Thủy đứng chờ.
Khoảng gần một giờ sau, cánh cửa phòng mang theo hương thơm từ bên trong được mở ra, theo sau đó là thân ảnh Nhược Gia Thủy xinh xắn vận trên người bộ trang phục màu trắng tinh cùng một vài món trang sức nhỏ đẹp, lấp lánh ánh bạc kẹp trên mái tóc đen tuyền bước ra.
- Một ngày mới tốt lành thưa cô chủ.
Vừa thấy nàng, Vô Thường vội cuối người cung kính chào nàng, làm tròn bổn phận của một kẻ tôi tớ trung thành.
- Ân. Ngươi đi theo ta, chúng ta sẽ rời khỏi Lãng Thủy thành một đoạn thời gian.
Vừa nói, Nhược Gia Thủy vừa dẫn đầu bước đi. Vô Thường sau lưng cũng không suy nghĩ nhiều, hắn cứ thế tuân lệnh và bước theo sau Nhược Gia Thủy.
Hai người không lâu sau đó bước ra đến ngoài cổng của Nhược gia chi phủ, nơi đang có một hàng ngũ gồm một xe ngựa kiệu, hai xe hàng chứa mười bao thóc và hai mươi người, ngựa chờ đợi.
- Tiểu thư, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, có thể khởi hành đến Tam Hoa Thôn rồi.
Nhược Gia Thủy vừa đi ra cổng, một vị trung niên có lẽ là người có chức vị cao nhất trong hai mươi người đứng ngoài cổng lập tức khom người báo cáo.
- Ta biết rồi.
Gật đầu tỏ vẻ với trung niên, Nhược Gia Thủy quay người nói với Vô Thường.
- Ngươi theo ta lên kiệu. Chúng ta sẽ nói chuyện.
- Thuộc hạ rõ.
Khẽ cuối người nhận mệnh để ai cũng thấy bản thân là một hầu cận lễ phép, Vô Thường cùng Nhược Gia Thủy bước lên kiệu êm ngồi đối diện nhau.
- Khởi hành đi.
Giọng Nhược Gia Thủy từ trong kiệu vang lên, đoàn hai mươi người lập tức nhảy lên ngựa, cả đoàn cùng tiến về cổng Nam của Lãng Thủy thành để đến Tam Hoa Thôn cách thành ngàn dặm đường.
Lúc này ở bên trong kiệu, Nhược Gia Thủy bỗng nhìn Vô Thường bằng một ánh mắt sắc liệm hỏi.
- Ngươi nói thử xem, hai mươi người ta mang theo bên cạnh, thực lực của họ như thế nào?
Kể từ giờ phút này trở đi, tất cả câu hỏi của Nhược Gia Thủy đều ẩn chứa hàm ý dò hỏi mọi thứ về Vô Thường, mục tiêu của nàng không gì khác là làm rõ con người Vô Thường, lấy hết thông tin về hắn để vận dụng, sai bảo hắn một cách tốt nhất sau này.
Câu hỏi nàng vừa đặt ra sẽ là một câu hỏi giúp nàng có thể nhìn ra được chút manh mối về năng lực cảm ứng và khả năng phán đoán của Vô Thường.
Thế nhưng nàng lại sai, Vô Thường một khi đã bật chế độ “thách thức” hắn sẽ là người làm chủ cuộc chơi chứ không phải nàng. Thế nên…
- Cô chủ, thuộc hạ chỉ là Phàm nhân cảnh, làm sao có thể biết được …
Một câu trả lời ngắn gọn của Vô Thường cùng vẻ mặt nhàn nhạt nhưng đầy sự tà dị, khiến ai nhìn vào cũng đều biết rằng câu trả lời của hắn hoàn toàn trái ngược với đáp án trong lòng của hắn. Nhược Gia Thủy cũng không ngoại lệ.
Nàng ngay lúc này, ngay lần thứ hai nhìn thấy sự tà tà cùng vẻ kiêu ngạo trên gương mặt hắn, nàng đã biết bản thân sai lầm trong việc dùng cách điều tra thông tin năng lực của hắn. Đối với hắn đáng lẽ nàng không nên dùng cách hỏi, mà phải dùng cách giao việc cho hắn làm và từ kết quả hắn đạt được để đánh giá năng lực của hắn.
Câu hỏi này của nàng đã thất bại nhưng nàng cũng không phải người đơn giản, thế nên ngay khi nghe được câu trả lời của hắn nàng liền dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn nói khích, giả bộ như nàng chỉ dựa vào câu trả lời của hắn mà đánh giá hắn yếu kém.
- Thì ra năng lực của ngươi chỉ có vậy, ta còn tưởng…
- Ừm, năng lực thuộc hạ chỉ có vậy.
Nàng còn chưa nói hết câu thì Vô Thường đã gật đầu tự nhận bản thân yếu kém. Bất quá thì một câu sau đó của hắn lại khiến nàng tròn to mắt kinh ngạc.
- Thuộc hạ không thể biết được thực lực của hai mươi ba người thưa cô chủ.
“Hai, mươi, ba, người”. Bốn chữ này rõ mồn một chui vào tai Nhược Gia Thủy tạo nên một tiếng “ong” to lớn vang dội trong đầu nàng.
Đoàn người Nhược Gia Thủy đang khởi hành ra khỏi cổng Nam của Lãng Thủy thành, bề ngoài trông vào thì chỉ có tổng cộng hai mươi hai người nếu tính cả Vô Thường và Nhược Gia Thủy. Thế nhưng trên thực tế chỉ có Nhược Gia Thủy biết thì có tổng cộng hai mươi lăm người, trong đó có ba vị cường giả Tướng cảnh đang dùng sức mạnh để che dấu bản thân, là người âm thầm bảo vệ an nguy của nàng nếu trên đường gặp bất trắc ngoài ý muốn.
“Hắn làm sao biết được sự tồn tại của ba vị cường giả này? Chẳng lẽ chỉ với tu vi Phàm Nhân cảnh của hắn lại có thể phát giác được cường giả Tướng cảnh? Hay thực lực của hắn vốn không phải Phàm Nhân cảnh mà là Tướng cảnh? Một đứa trẻ nhỏ hơn nàng một tuổi lại có tu vi Tướng cảnh ư? Nếu vậy thì hắn sớm đã bị cao thủ Nhược gia phát hiện rồi chứ? Cùng là cường giả chuyển sinh nhưng ta lại không có khả năng đó. Hắn ngày xưa rốt cuộc đã từng mạnh như thế nào? Ta… ta có nên hỏi trực tiếp hắn hay không?”
Hàng loạt những câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu Nhược Gia Thủy ngay khi nàng nghe được bốn từ “hai mươi ba người” đã khiến nàng có một sự kinh ngạc lớn trong một giây liền khôi phục lại thần thái bình thường. Nhưng chỉ với bấy nhiêu, một khắc ít ỏi biểu hiện của nàng cũng đã đủ để Vô Thường có đánh giá sơ bộ về trình độ năng lực của nàng.
Vô Thường trong lòng thầm nhủ.
“Nếu chiếu theo chỉ số thông minh ở thế giới Tu luyện, nàng là một người rất thông minh, cơ trí, nhưng tiếc là thiếu kinh nghiệm một chút. Ngày xưa có lẽ nàng rất ít gặp phải khó khăn, nếm trải vị khổ chưa đủ, đấu trí với người cũng hiếm hoi”.
Ở thế giới Tu luyện, hai từ “sức mạnh” luôn được đặt hàng đầu. Một cường giả với sức mạnh vô biên thì dù bị bao nhiêu âm mưu đen tối vậy quanh vẫn có thể dùng sức mạnh để đảm bảo an toàn tính mạng cho bản thân và diệt trọn ổ những kẻ địch hãm hại mình. Thế nên đầu óc, mưu kế trong thế giới Tu luyện không được đề cao mà chỉ tập trung vào phát triển sức mạnh.
Nhược Gia Thủy có những biểu hiện về mặt trí tuệ rất tốt, hiếm người trong thế giới Tu luyện có thể làm được giống như nàng. Do vậy, Vô Thường xếp nàng vào mục “rất thông minh” cũng không có gì sai, nếu nàng có nhiều cuộc va chạm trí óc hơn, chẳng hạn như va chạm với hắn, có lẽ nàng sẽ còn cơ trí hơn nữa và đạt đến cấp bậc tương tự hắn.
Mưu kế, cơ trí là thành tựu sẽ đạt được khi một bộ não bình thường trải qua hàng trăm, hàng ngàn cuộc đọ trí giữa người với người chứ không phải mới sinh ra đã được trời phú. Vô Thường hay Thiên Họa ngày xưa cũng như vậy, nếu không thì hắn cũng chẳng gian xảo như ngày hôm nay.
- Làm sao ngươi biết được?
Vô Thường đang mãi nhìn ngắm gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp loli của Nhược Gia Thủy thì Nhược Gia Thủy sau một hồi đắng đo suy nghĩ bỗng cất tiếng hỏi.
Câu hỏi này được nàng đưa ra cũng đã đồng thời biểu hiện cho lời nhận thua của nàng, nàng không bằng hắn.
Ngồi đối diện Nhược Gia Thủy, Vô Thường hiểu được ý này của nàng, hắn chợt trở nên hiền diệu hơn, thành thật hơn trả lời nàng.
- Trực giác của thuộc hạ cho phép thuộc hạ cảm nhận được những đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Đơn giản như thế thôi.
Nữ nhân thì luôn thích nam nhân nói lời mật ngọt. Một cô vợ nhận sai trước mặt chồng thế nhưng không ngờ chồng cô lại tự nhận bản thân làm sai hơn cô trong khi rõ ràng chồng cô không làm sai gì cả, sau đó chồng cô lại còn nói lời ngon ngọt, dịu dàng giúp cô vui lên. Vậy cô vợ sẽ có cảm giác gì sau đó?
Điều Vô Thường đang làm lúc này cũng tương tự như vậy. Hắn và Nhược Gia Thủy mặc dù không phải vợ chồng, hành động dịu dàng bây giờ của hắn có lẽ cũng không thể khiến Nhược Gia Thủy có cảm giác hạnh phúc ngọt ngào như cô vợ, nhưng chí ít nó sẽ khiến nàng vui vẻ, khiến nàng tăng lên độ hảo cảm đối với hắn, và mục đích của hắn sẽ càng gần hơn một bước.
- --
- Đã có việc làm =>>Chương chậm (dự tính viết truyện kiếm sống nhưng ngày chỉ được chưa đến 10k đồng. Dẹp).
Đôi lời câu kéo độc giả:
Truyện càng về sau mới diễn biến càng nhiều. 200c đầu bất quá chỉ là giới thiệu nhanh về thế giới và Vô Thường. Từ Q3 trở đi, truyện sẽ diễn biến chậm và miêu tả từ từ (luyện đan, phù chú, đánh đấm, du ngoạn, bí cảnh, âm mưu, đấu trí, khám phá điều huyền bí,...).
Thế nên dù chương ra chậm nhưng mong mọi người cùng Tác bước tiếp con đường cho đến kết truyện.