Chân Lộ

Chương 236: Bắt Đầu Đột Phá



Bóng đen lại nói.

- Mời ngươi đặt cọc trước cho chúng ta 100 điểm xích phiếu loại 5 điểm. Đây sẽ là số tiền trả công cho chúng ta nếu ngươi đổi ý hoặc mục tiêu mạnh hơn tu vi ngươi đã nói.

- Ta hiểu rồi.

Móc tiền, Nhược Vĩnh Khanh đếm kỹ đủ số xích phiếu, không dư, không thiếu liền đưa cho bóng đen đếm lại.

Xích phiếu là tiền tệ đổi từ vật phẩm thuộc tầng cấp Tướng cảnh, Nhược gia dù có là gia tộc Đế cảnh thì cũng không có quá nhiều vật phẩm và tiền tệ dùng cho Tướng cảnh, mất đi, tìm lại cũng khó, vài tháng làm ăn chứ không phải chơi. Do vậy để tốt cho gia tộc thì lão phải biến thành kẻ keo kiệt, một xu cũng không thể đưa dư.

Bóng đen đếm đủ số tiền cất vào nhẫn giới, hắn nói.

- Năm ngày nữa mục tiêu sẽ xuất hiện ở đâu để tiện cho chúng ta theo dõi?

Nếu Nhược Vĩnh Khanh đã nói người cần được ám sát sẽ bên cạnh lão vậy thì bóng đen hỏi luôn vị trí cho tiện, không phải bỏ nhiều thời gian lần mò, theo dõi.

- Bên cạnh ta, tại trước cổng Linh Lung Tháp số 17.

Nhược Vĩnh Khanh lạnh lùng, dứt khoác nói.

- Được. Đến lúc đó người của ta sẽ mai phục sẵn ở cổng Linh Lung Tháp số 17, chỉ cần ngươi đưa hắn rời khỏi Nam Linh Khu và phiền ngươi phối hợp một chút để bọn ta ra tay, hắn liền chắc chắn chết.

- Ta biết.

- Thành giao.

Để lại hai từ, bóng đen hoàn toàn biến mất trong bóng tối.

- Ha hả, sẽ sớm thôi tên tiểu tử rác rưởi. Ta có lẽ không giết ngươi vì sợ Thủy nhi sẽ giận ta, nhưng điều đó không có nghĩa rằng người khác không thể giết ngươi. Khà khà…

Sau cái cười lạnh đầy nham hiểm Nhược Vĩnh Khanh cũng rời đi, quay trở về nhà trọ của mình.

Vừa về đến dãy phòng, hắn liền lập tức nhẹ mở cửa vào căn phòng tối như mực nhưng đối với lão lại rất sáng của Nhược Gia Thủy, yêu thương vuốt ve nàng vài cái mới chịu trở về phòng của bản thân tĩnh tâm tu luyện.

Sáng sớm hôm sau, ba người ăn xong bữa sáng ngon, bổ liền xuất phát đến tòa Linh Lung Tháp số 17 nằm ở góc tây bắc của Nam Linh Khu nếu tình từ cổng ra vào thành. Nhờ chiếc xe ngựa do hai con linh mã mạnh khỏe chở đi, ba người cũng rất nhanh đến được trước cổng của tòa Linh Lung Tháp cao gần 200m, đồ sộ, rộng theo dạng tròn với đường kính tầm 30m. Trước lối ra vào cổng lúc này là gần 30 người có lớn, có nhỏ đều đeo mặt nạ giống ba người Vô Thường, xem bộ họ cũng là chuẩn bị đưa ngupời hoặc tự thân tiến vào trong tháp đột phá.

Rời khỏi xe ngựa, Nhược Vĩnh Khanh sau khi trả tiền cho phu xe liền dặn dò Nhược Gia Thủy cách thức tiến vào trong tháp và sử dụng phòng ở bên trong.

- Cháu đến đó giơ giấy ra, họ xem giấy sẽ cấp cho cháu một cục đá. Tiếp đó cháu chỉ cần đi lên tầng 4, tìm phòng số 29 rồi gõ cục đá trực tiếp vào cửa, cánh cửa sẽ mở ra, lúc đóng lại cũng tương tự như vậy.

- Cháu hiểu rồi thưa Nội.

Cười vui vẻ đáp lời Nhược Vĩnh Khanh, sau đó Nhược Gia Thủy kêu gọi Vô Thường, cùng hắn tiến về phía trước xếp hàng.

Nam Linh Khu vốn là một nơi nghiêm ngặt ở tất cả các quy luật đã được ban hành, không ai có thể vi phạm dù là Thánh cảnh, thế nên Vô Thường cùng Nhược Gia Thủy rất thuận tiến vào trong tháp mà không bị ai chen lấn hay gây sự, những chuyện mà rất có khả năng nếu ở những nơi khác.

- Tạm biệt cô chủ, thuộc hạ xin phép được vào phòng trước.

Đến phòng số 3 của bản thân ngay tại tầng một của tháp, Vô Thường nở một nụ cười ẩn đằng sau chiếc mặt nạ trước ánh mắt muộn phiền của Nhược Gia Thủy khi mà sắp tới đây hai người sẽ không còn gặp nhau, phải mất nhiều nhất là 30 ngày sau nàng lại mới có thể gặp được hắn.

Hắn xoay người đập cục đá vào cánh cửa.

- Ù… ù…

Cánh cửa mở ra, Vô Thường lần nữa nhìn nàng rồi mới bước vào cửa, một lần nữa đập đá vào cánh cửa để đóng cửa phòng lại.

- Ù… ù…

Cánh cửa dần dần khép lại, Nhược Gia Thủy đứng tại nơi đó, ngay chân cầu thang vẫn dõi mắt nhìn hắn chằm chằm không rời. Cho đến khi cánh cửa đóng thật chặt lại, nàng mới bước lên từng bước một ở bậc thang nối với tầng hai của tháp và khuất bóng sau đó.

Tại bên trong phòng số 3 của tầng 1 tháp. Hiện tại trời chưa đến buổi trưa, sợi xích của Vô Thường vẫn chưa tan biến hoàn toàn nên hắn cũng chỉ có thể nằm dài giữa phòng, nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, suy nghĩ những thứ không đâu nhưng đối với hắn cũng là một thú vui tao nhã.

“Linh khí trong đây quả thực là nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều, ít nhất là gấp ba lần bên ngoài, gấp bảy lần ở Lãng Thủy thành. Không uổng là nơi mà phải tốn 2 điểm kim phiếu để ở lại một ngày. Tuy nhiên nếu đem 2 điểm kim phiếu này ra ngoài đổi lấy những thứ khác, chẳng hạn như đan dược Tụ Linh Khí có khả năng tăng lên 10 lần tốc độ hấp thụ linh khí cho Linh Nhân cảnh thì ít nhất cũng đổi được ngàn viên. Vậy chung quy dùng 2 điểm kim phiếu chỉ để đổi lấy gấp bảy lần hấp thụ linh khí là một vụ làm ăn lỗ”.

“Để xem nào. Cục đá vừa rồi dường như có cảm linh cửa phòng, cục đá giống như máy phát, dùng nó chạm vào cửa sẽ giống như nó đang phát ra một loại sóng, còn cánh cửa là máy thu sóng, thu được đúng tần số sóng liền mở cửa. Nhưng cũng có một khả năng, cục đá cao cấp hơn vẫn mở được cửa, còn cục đá cùi thì lại không mở được cửa có cấp độ cao hơn”.

Tiếp đó hắn nhìn căn phòng, nhìn những chữ nghĩa nhỏ bé, kỳ lạ, khó hiểu nằm chằng chịt khắp mọi nơi trên vách tường có màu vàng nhạt của căn phòng.

“Đây là một trận pháp phức tạp và kỳ diệu. Ta mặc dù không biết rõ lắm vì năng lực, học thức trận pháp của ta còn kém, nhưng ta vẫn nhận ra được hai loại chức năng chính được khắc ẩn ở bên trong. Một là che dấu, ngăn trở một thứ gì đó xuất hiện ở bên ngoài, nếu tính theo chức năng của Linh Lung Tháp thì hẳn à che dấu dị tượng đột phá. Hai là cảm ứng người đột phá, gia cường tốc độ hấp thụ linh khí bên ngoài tràn ngập vào phòng, trợ giúp họ hoàn thành được bước thiên nâng cấp sức mạnh linh lực. Đây quả thực là một trận pháp do những con người phi thường tạo nên”.

“Bất quá thì hai chức năng này chỉ chiếm một phần nhỏ trong phòng, phần lớn còn lại là những gì thì thật khó đoán”.

Nhẩm đến đây, Vô Thường liền bật người dậy.

- Linh khí nếu đã nồng đậm như vậy, ta cũng nên trung tập, rút ngắn thời gian đột phá xuống một chút.

Ngồi ngay ngắn, khoanh chân lại tựa như ngồi thiền, tâm tư Vô Thường dần dần rơi vào loại cảm giác huyền diệu, vô ưu, vô lo. Sau vài giây, linh khí xung quanh hắn bắt đầu cuống động, không lâu sau liền như một cơn lốc chui nhập vào người hắn tựa như nước vỡ bờ, nhưng tiếc là hắn hấp thụ được 100 thì thoát ra ngoài ngay sau đó cũng đã hết 99, linh khí được hắn thật sự hấp thụ vào là cực kỳ mỏng manh.

Hấp thụ linh khí tạo thành linh lực trong đan điền được chia làm hai giai đoạn, hấp thụ và chuyển hóa linh khí thành linh lực, cả hai công việc này nhanh hay chậm đều tùy thuộc rất lớn vào thiên phú sợi xích và thể chất tu luyện giả.

Với thể chất Linh thể trung đẳng cùng với thiên phú trăm sợi quy nhất, tốc độ chuyển thành linh lực của Vô Thường dĩ nhiên là rất nhanh, nhưng hiện tại dưới khả năng hấp thụ linh khí một cách vô hình của Đạo Quả, hắn dù có khả năng nhưng lại không thể hấp thụ thêm linh khí nữa vì giai đoạn chuyển hóa linh lực của cơ thể hắn là không theo kịp, hấp thụ được thêm một tý đã là rất may mắn đối với hắn. Đó cũng là lý do vì sao hằng ngày hắn đều không giống tu luyện giả bình thường ngồi xuống chăm chỉ tu luyện, thay vào đó là nghiên cứu kiến thức sức mạnh.

Thời gian trôi nhanh, ba giờ qua đi mà nếu tính theo giờ của hắn thì đã nằm vào khoảng 10 giờ sáng, hắn cuối cùng cũng đã hoàn toàn giải khai được sợi xích duy nhất trong người hắn.

Sợi xích tan biến, Tâm Đan mở rộng, Thần thông Hỏa hệ mạnh nhất hắn đã sáng tạo và dùng để đối đầu với Thiên Nhân cảnh, tất cả các yếu tố đều đầy đủ, giây phút đột phá Linh Nhân cảnh của hắn cũng mãnh liệt tuông ra, kêu gọi sức mạnh của pháp tắc thiên địa phủ xuống, xuyên thấu vào tòa tháp, vây quanh cơ thể hắn, thực thi tẩy lễ, nâng cao sức mạnh linh lực cho hắn.

Vô Thường ngồi trong vòng vây sức mạnh kỳ lạ đột phá, bình thản, tĩnh tâm, cứ ngỡ mọi chuyện đều yên bình như lần trước đã từng đột phá. Thế nhưng mà hắn đã sai, một sai lầm khiến hắn chút nữa đã phải mất mạng.

- Vù vù…

Sức mạnh thiên địa hội tụ trong căn phòng chỉ có độ rộng vài mét đột nhiên bạo phát, càng lúc càng nhiều, dần dần hình thành nên một cơn lốc xoáy tuy nhỏ nhưng có sức gió khủng khiếp vây hãm lấy thân thể Vô Thường đang nhắm mắt ở bên trong mà không pháp hiện ra dị biến. Tiếp đó chỉ trong tích tắc nửa giây qua đi, nó lập tức ập vào người Vô Thường với sức cắn xé là vô cùng mạnh mẽ.

Sai lầm luôn là thứ con người sẽ gặp phải khi họ thiếu kiến thức, thiếu kinh nghiệm. Vô Thường lúc này cũng là như vậy, hắn quá chủ quan, kiến thức khi một tu luyện giả một trăm sợi xích đột phá lại không có nên hắn không biết rằng, thiên tài thuộc cấp bậc Vô Địch (100 sợi xích) là người may mắn chạm được đến giới hạn của thiên địa cho phép, được thiên địa trao tặng cho không chỉ đơn giản là sức mạnh linh lực vượt trội hơn người bình thường mà còn đó là những khả năng khiến họ có thể triệu hoán được áo giáp sức mạnh, vũ khí sức mạnh, áo choàng sức mạnh, vương tọa sức mạnh và nhiều loại vật sức mạnh khác, đưa con đường họ đi trở thành một con đường khác hoàn toàn so với những tu luyện giả có thiên phú từ cấp bậc Đế Vương (99 đến 90 sợi xích) trở xuống.

Thế nên lúc họ đột phá tuyệt đối không phải bình thường, muốn thành công đột phá họ cần một rơi rộng rãi, linh khí không quá mức nồng đậm và phải có ít nhất hai cường Thánh cảnh trợ trận. Đây là kiến thức rất thông dụng ở các đại thế gia thời kỳ cổ đại, tiếc là chúng sớm đã bị tuyệt tích trong cuộc đại chiến vũ trụ các giới lần thứ nhất, khiến tu luyện giả ngày nay chỉ biết được thông tin người có thiên phú 100 sợi xích đột phá thập phần khó khăn và cần được hỗ trợ, còn việc họ có xác suất triệu hoán được các loại sức mạnh phụ trợ chiến đấu thì dường như chẳng một ai biết rõ.

Sau cuộc đại chiến vũ trụ các giới lần thứ nhất, tu luyện giả may mắn triệu hoán được sức mạnh và ghi chép thông tin cho đến nay chỉ là nhờ vào một số cường giả tuyệt đỉnh tự ngộ ra sau khi cảm ứng được sức mạnh, từ đó thành văn ghi chép lại cho con cháu.

Nơi Vô Thường lựa chọn đột phá có linh khí không quá nồng đậm, Thánh cảnh không có bên cạnh trợ trận cũng không sao vì với Khí Công hắn cũng có thể chèo chống qua được dù sẽ bị thương rất nặng, gần như chết đi. Nhưng hắn lại đã sai lầm trong việc lựa chọn không gian đột phá, điều đó khiến hắn tự trút lấy hậu quả bi thảm.

Ngày trước hắn đột phá Linh Nhân cảnh với thiên phú một vạn sợi xích mà không xảy ra chuyện gì quái lạ bất quá chỉ là do hắn đã có bán Thiên Địa Thể, pháp tắc thiên địa không thể hại được chính Thiên Địa Thể nên hắn mới được bình an, nhẹ nhàng tấn cấp. Nhưng còn bây giờ thì…

- Soẹt!

Chỉ là trong chớp mắt khi cơn lốc xoáy vô hình áp đến, thậm chí chúng còn chưa chạm đến người hắn thì hai tay, hai chân của hắn đã hóa thành huyết vũ hòa tan vào trong không khí. Bản thân hắn bất chợt hứng chịu cảm giác đau đớn vô bờ đến từ tứ chi mang lại một cách không hề phòng bị, ý thức cũng lập tức tan rã, chìm vào trong hố sâu bất tỉnh.

- …

Nhưng khi cứ ngỡ mọi chuyện đến đây đều đã chấm dứt cuộc đời Lãnh Nhất Phong, hắn chuẩn bị chuyển sang kiếp khác làm người thì đúng ngay lúc này, ngay lúc ý thức hắn bất tỉnh, quả cầu đen hay còn gọi với cái tên là Đạo Quả từ trong cơ thể hắn thoát nhanh ra, nuốt trọn khối thân thể còn lại của hắn vào bên trong trước khi vòng xoáy thu hẹp, xé nát tất cả máu thịt hắn.

Đạo Quả như vật có linh tính hoặc cũng có thể là do ai đó điều khiển, nó bao bọc, bảo vệ Vô Thường trước cơn bão giông ngày một mạnh hơn, đồng thời còn trợ giúp hắn hấp thụ từ từ sức mạnh thiên địa, nâng cấp không chỉ là sức mạnh linh lực của hắn mà còn cải thiện thể chất, đưa thể chất hắn lên một tầm cao mới của sự hoàn mỹ.

Mọi thứ trong căn phòng số 3 của tòa Linh Lung Tháp số 17 kể lúc này mới thật sự trở nên yên bình như bao căn phòng khác.

Trong lúc ngất đi, Vô Thường nhờ vào việc đột phá Linh Nhân cảnh nên đã trợ giúp linh hồn hắn một lần nữa hấp thụ được một tẹo thứ sức mạnh có tên là “quy luật” tồn tại trong pháp tắc Thiên Địa, khiến hắn khôi phục lại thêm một đoạn ký ức rất nhỏ của thời xa xưa, một đoạn ký ức hoàn toàn khác biệt so với lần hắn đột phá Linh Sư cảnh ở kiếp “Vô Thường”, chỉ thấy một bãi chiến trường tràn ngập xác chết không thể phân biệt chủng tộc, kiến hay người khổng lồ.

Vô Thường trong lúc mê man chợt tỉnh dậy, thế nhưng hắn không nhìn thấy cảnh sắc thực tế mà là thấy ở trước mắt hắn là một bàn cờ với tất cả các quân cờ đều không có ký tự, chữ nghĩa, cùng với đó là hai cánh tay, một đang gõ bàn, một đang cầm quân cờ đánh xuống một ô trống.

Hắn lúc này cảm thụ bản thân dừng như đang là một người ngồi chơi cờ. Còn chơi cờ gì, chơi cờ với ai hay là đánh một mình, hắn lại hoàn toàn không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.