Bát Huyền Tông chiêu thu đệ tử, giấy tờ thông báo tất nhiên là tỏa ra khắp nơi trong Nam Hà quốc. Chỉ cần nơi nào có đông người dân tụ tập sinh sống, nơi đó liền có thông báo.
Tuy nhiên vì mỗi đợt tuyển chọn nhân tài Bát Huyền Tông chỉ lấy duy nhất 10 người nên giới quý tộc, thượng lưu triều đình đơn nhiên sẽ phải loại bỏ thường dân, loại bỏ dân chúng không có địa vị để con cháu họ có thêm phần được Bát Huyền Tông chọn đi sát hạch đệ tử. Điều đó cũng góp phần khiến Bát Huyền Tông cứ hằng ba năm đều bỏ lỡ một, hai hạt giống cực tốt.
Chuyện làm này nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì đúng là rất độc ác, khốn nạn, nhưng đối với Bách Thế hoặc nhìn kỹ vào bên trong thì kỳ thực rất công bằng.
Tầng lớp thượng lưu, quý tộc, quan viên chức là người trợ giúp cho triều đình, hoạt động cho nhà vua nên khi có việc, họ tất phải có phần thưởng. Dân thường nhỏ yếu, chẳng làm gì khác ngoài việc đóng thuế được xem như trả tiền cho đất ở, được bảo hộ tính mạng nên nếu họ muốn đòi công bằng, đòi phần thưởng ngang bằng tầng lớp thượng lưu thi hơi quá.
Nếu điều đó xảy ra vậy thì liệu còn có tầng lớp quý tộc, quan viên nào dám tận tâm cho quốc gia nữa khi họ làm như điên mà cũng chỉ có quyền lợi được sánh ngang với dân thường, kẻ yếu?
Và đó là lý do cứ mỗi lần Bát Huyền Tông tuyển chọn nhân tài, người dân không quyền lực đến từ khắp nơi trên đất nước đều chỉ có thể mang con cháu đứng ở bên ngoài thành gào thét.
Gào thét một hồi lâu thì ngay lúc này, một âm thanh hùng hồn, lạnh lùng từ trong thành bất ngờ vang lên như trả lời đáp án cho mọi người bên ngoài được biết.
- Năm nào tại ngoài cửa thành cũng đều có rất nhiều người chết, năm nay tất không ngoại lệ.
- Ta, Thống đốc Tường Vũ Bạch nhận lệnh của hoàng thượng thông báo cho các ngươi. Các ngươi chỉ có nửa khắc để rời khỏi cổng thành, sau nửa khắc ai còn ở lại đều giết không tha!
Lời này vang lên, lập tức chẳng còn một ai dám la ó nữa. Tất cả người dân dù rất tiếc nuối, tức giận nhưng chỉ đành đều buồn thỉu, buồn thiu mang con cháu rời đi.
Giỡn, là lệnh của hoàng thượng đấy, ai lại dám trái lời? Không cẩn thận thì bị diệt tộc như chơi chứ chẳng đùa.
Đứng trên tường thành nhìn người dân rút di, Thống đốc Tường Vũ Bạch lắc đầu thở dài không thôi.
- Cứ ba năm một lần, lần nào cũng như lần nấy đều kêu la, gào thét nhưng chẳng bao giờ được hoàng thượng khoan dung vậy mà năm nào cũng tương tự như năm nào. Chẳng lẽ bọn dân đen này không biết rút kinh nghiệm ư?
- Ài, một lũ ngu ngốc.
- Khoan đã!
Cũng ngay đúng lúc này, giọng Bách Thế to lớn vang lên, ngay chặn bước đi của mọi người.
Ừ thì cái chuyện ngăn thường dân vào thành của triều đình Nam Hà quốc là rất có lý nhưng xét cho cùng thì đéo liên quan gì đến hắn. Nhiệm vụ của hắn là chọn ra hạt giống tốt và chỉ bấy nhiêu, éo liên quan gì đến sáu từ “công bằng, làm nhiều, lợi nhiều” của Nam Hà quốc. Thế nên hắn ngăn cản, hắn muốn tạo cơ hội cho những hạt giống nơi đây có cơ hội đến Bát Huyền Tông.
Đợi khi mọi người kinh ngạc, quay ánh mắt nhìn bản thân hắn, hắn tiếp tục nói.
- Ta là trưởng lão điều hành do đích thân Tông chủ Bát Huyền Tông phái đến để làm giám khảo kỳ tuyển chọn nhân tài lần này.
Nói xong, Bách Thế cũng tức thì ném cuộn giấy phê duyệt do Lâm Chấn Hải viết về phía Tường Vũ Bạch.
Tường Vũ Bạch vừa mang trong đầu câu hỏi “kỳ quái, giám khảo không phải chỉ có hai vị đại nhân kia sao, thế nào bây giờ lại mọc ra thêm một người”, vừa chụp cuộn giấy mở ra xem xét.
Một lát sau, Tường Vũ Bạch nhíu mày nhìn thật sâu Bách Thế bên dưới, linh lực khẽ tỏa ra để cảm ứng tu vi của Bách Thế.
“Không tra ra, người này chắc chắn đã vượt qua Linh Sư cảnh. Có lẽ là cường giả Tông cảnh”.
Đứng bên dưới, Bách Thế dường như đã đoán được suy nghĩ, hành động của Tường Vũ Bạch, hắn nhàn nhạt nói.
- Không cần phải khổ công kiểm tra tu vi củ ta. Ngươi nếu không có đủ kiến thức để phân biệt dấu mộc của Tông chủ Bát Huyền Tông là thật hay giả thì hãy mau mang đến cho người có khả năng kiểm chứng. Nếu chậm trễ, ta báo cáo về Bát Huyền Tông thì ngươi hiểu hậu quả sẽ như thế nào rồi đấy?
- Được, vậy thì cảm phiền ngươi đợi ta một lúc.
Hiểu được tính quan trọng trong tình huống này, Tường Vũ Bạch dặn dò vài câu với cấp dưới để họ thay hắn canh giữ cổng thành liền cấp tốc rời đi thật nhanh, mang cuộn giấy chạy đến cho hai vị đại nhân đến từ Bát Huyền Tông cho họ xem xét thực, hư.
Trong khi Tường Vũ Bạch rời đi, Bách Thế nhìn những người dân bên ngoài thành, tuyên bố.
- Các ngươi không cần phải đi về. Chi cần tiểu bối nào có thiên phú ít nhất đạt 70 sợi xích thì được phép tham gia cuộc tuyển chọn của Bát Huyền Tông, lát nữa tiến vào thành cùng ta.
- H-hả…?
- Thật sự… thật?
- Ngươi là…
- Tuy nhiên trước đó các ngươi phải làm hai điều này.
Mọi người còn chưa kịp mừng rỡ đến phát thét lên thì Bách Thế lại nói nhanh.
- Thứ nhất, giữ im lặng, la hét tất cút. Cũng không cần các ngươi nhìn ngắm cách ăn mặc đẹp đẽ của ta.
- Thứ hai, chỉ có tiểu bối được vào, còn lại thì không. Vậy nên là trưởng bối, các ngươi mau đưa cho tiểu bối các ngươi một ít lộ phí và những thứ cần thiết khi vào thành.
- Làm không được hai điều này thì cũng đừng vào nữa.
Vẫn như thế, Bách Thế vẫn luôn xài một phong cách đặc thù của hắn. Nhanh, gọn, lẹ, không ồn ào, lãi nhải, lăng nhăn.
Cứ nghĩ tới việc nếu hắn không nói những điều này mà chỉ nói “một lát nữa các tiểu bối theo ta bước vào thành” thì chắc chắn sau đó sẽ diễn ra một tràn cảnh tượng tung hô, hò hét các kiểu đau đầu nhức óc, thậm chí là quỳ xuống cảm ơn hắn, tôn hắn giống như anh hùng, phụ mẫu này nọ,… Hắn nghĩ thôi cũng đã thấy mệt người. Vậy nên hắn buộc phải làm ra hai quy định này.
Và quả thật thì nó rất hiệu quả. Lời hắn nói khiến mọi người cực kỳ vui mừng, ánh mắt đều muôn lời cảm tạ gửi đến hắn, nhưng chẳng ai dám bật thốt thành lời vì hắn đã quy định, họ chỉ để điều đó trong lòng, nghe theo lời hắn chuẩn bị một số thứ cho con cháu họ để chúng được cùng với hắn bước vào thành, tham dự cuộc tuyển lựa nhân tài Bát Huyền Tông.
Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi thứ đều sẵn sàng. Chờ đợi duy nhất còn lại có lẽ là cánh cửa thành được mở ra.
Bất quá thì… một tiếng quát giận, hùng hồn và khàn khàn của tuổi già bỗng chợt vang lên tại thời điểm này.
- Nghịch tặc to gan, không ngờ dám giả mạo chỉ lệnh của Tông chủ đến Nam Hà quốc làm loạn!
Tường Vũ Bạch rời đi chừng nửa giờ đồng hồ, khi hắn quay về thì đã mang theo hai lão giả đầu đen, râu bạc cùng đứng trên tường thành. Họ ai nấy cũng đều dùng một ánh mắt dữ tợn, tràn ngập sát khí nằng nặc nhìn xuống Bách Thế với đầy dủ vẻ hăm dọa, muốn giết người.
Một trong hai lão giả sau giây lát cảm ứng tu vi của Bách Thế và gật mình khi không nhìn ra tu vi của hắn liền nghiêm mặt hỏi, lời lẽ rõ ràng đã có phần bớt dữ dằn hơn.
- Ngươi là ai, có biết tội giả mạo bút danh của Tông chủ đại nhân sẽ bị xử phạt như thế nào không?
Bách Thế đứng bên dưới, trong hàng ngàn ánh mắt kinh ngạc “không phải chứ, người này là kẻ giả mạo trưởng lão tôn quý của Bát Huyền Tông ư?”, hắn ngước nhìn hai lão giả một mặc đồ nâu, một mặc đồ đen đứng trên tường thành, vẻ mặt không vui nói.
- Tao, không thích điều này một chút nào. Này hai lão già, các ngươi vì lý do gì lại nói ta là kẻ giả mạo? Chẳng lẽ ngay cả dấu ấn của Tông chủ các ngươi cũng không phân biệt được thật giả?
Bách Thế ở giây phút này đã bắt đầu hơi có chút nổi khùng lên, hai lão giả này nếu mà còn kích thích hắn thêm vài lần nữa thì xác định là có máu đổ ngay tại đương trường.
Người xưa có câu “ai cũng đều có nghịch lân khiến họ thành kẻ điên, liều mạng”. Bách Thế dĩ nhiên cũng có, không những thế mà là còn có rất nhiều. Và một trong số đó chính là việc hắn đụng phải những thằng ngu thích nhây nhựa.
Dấu đóng mộc của Lâm Chấn Hải rõ ràng đã rành rành như thế, chân thật như thế trong chỉ thị mà cũng đéo tin, gặp cái thể loại này thì hắn không bao giờ thích nói nhiều vì đầu óc chúng vốn đã ngu, có nói nhiều chúng vẫn hoàn ngu. Vậy nên cứ một phát tát chết là nhanh nhất, khi quay về tông thì biện đại lý do chúng đã làm này, làm nọ, thêm chút bằng chứng liền ổn.
Giữa việc mất hai lão giả Tông cảnh cấp thấp sắp xuống lỗ với việc chọc điên một kẻ có thế lực sau lưng khủng bố có thể sang bằng Tông, ai đủ thông minh cũng đều đã có đáp án lựa chọn trong lòng.
- Thật hay giả, chúng ta không cần biết. Chúng ta chỉ cần biết hai điều là khi được phái đến Nam Hà quốc tuyển chọn nhân tài, Tông chủ chỉ giao nhiệm cho hai người chúng ta và ngươi, cái gì Bách Thế trưởng lão chúng ta chưa từng nghe, chưa từng biết có người như vậy trong tông.
Lão giả mặc áo nâu là người đã quát “nghịch tặc to gan” lạnh lùng đáp.
Tất nhiên rồi, không phải ai trong tông cũng đều nghe đến danh tiếng của Bách Thế sau khi gia nhập chưa chính thức vào Bát Huyền Tông, nhất là những vị trưởng lão đã chọn chức nghiệp “làm nhiệm vụ” luôn thường xuyên hoạt động ở bên ngoài tông như hai lão giả này.
Họ đúng là không nhìn ra tu vi của Bách Thế nhưng trên đời cũng tồn tại rất nhiều đạo cụ che dấu khí tức, tu vi, thậm chí là làm giả khí tức cường giả. Thế nên dưới Bát Huyền Tông che chở, họ không cần phải sợ tên dị hợm, ăn mặc như kẻ điên đang đứng dưới thành này khi không biết tu vi hắn sâu, cạn.
- Ồ, thế à?
Bách Thế lộ vẻ ngạc nhiên mà dường như hắn cũng chẳng quan tâm điều đó lắm. Hắn quay người nhìn một vị thiếu niên tuổi chừng 15 đang đứng bên cạnh một trung niên, ngoắc ngoắc bàn tay.
- Tiểu tử lại đây.
Thiếu niên bị gọi do dự. Trung niên sau lưng cũng kéo hắn ra sau để bảo vệ.
Thấy thế, Bách Thế chán nản, hắn đảo mắt một vòng rồi nói lớn.
- Muốn thành cường giả, lá gan tuyệt đối không nên nhỏ yếu. Ai trong số tiểu bối các ngươi có gan đứng ra đây?
- …
Không, không hề có một ai bước lên ngay sau lời hắn nói.
- Không hiểu hắn đang làm cái trò gì, đúng thằng khùng.
Người trên thành nhìn Bách Thế cười nhạt.
Người đứng bên dưới, tồn tại xung quanh hắn cũng chẳng ai điên, dám đúc đầu hay đưa con cháu bước đến gần một kẻ mà có khả năng rất cao là giả mạo trưởng lão Bát Huyền Tông, muôn phần đáng tội chết.
Nhưng, trong một ngàn con kiến thì ắt cũng sẽ có một con khác biệt muốn đặt cược mạng sống, dù là có phản ứng hơi chậm chút.
- Là ta, ta dám đứng ra!
Một thiếu niên tầm 17 tuổi ăn mặc bình thường, dân giả, tu vi may mắn đạt được Linh Nhân cảnh không lâu, bất ngờ rời khỏi vòng bảo vệ của một lão giả tố hai màu đen bạc, bước đến chỗ Bách Thế.
Bách Thế nhìn thiếu niên tướng tá khá to con, khuôn mặt chữ điền hơi chút khôi ngô này, gương mặt hắn mang theo vẻ khá tán thưởng nói.
- Gan dạ là hai từ không phải được trao cho kẻ hễ cứ lao đầu ra là gan dạ. Tiểu tử, ngươi nói xem ngươi vì cái gì mà dám bước ra đứng ở đây trong khi những người khác không dám?
Thiếu niên không suy nghĩ nhiều, bản thân tuy có chút hơi run nhưng rất bình tĩnh đáp.
- Ta tin tiền bối là trưởng lão cao quý của Bát Huyền Tông.
- Vì sao?
- Ông ta từng dạy, là hổ thật sẽ không sợ đứng trước sói. Trên tường thành đã có hai vị trưởng lão của Bát Huyền Tông, nếu tiền bối là giả thì sớm đã bỏ chạy mất chứ không còn đứng lại đây để thuyết phục. Do vậy ta tin tiền bối thật là trưởng lão của Bát Huyền Tông.
Bách Thế nghe vậy liền khẽ cười, sau đó hắn hỏi thiếu niên.
- Ngươi tên gì?
- Thưa tiền bối, ta tên Vương Trọng Ngạc.
Thiếu niên lấy hết tự tin nói lớn.
Bách Thế lập tức vỗ tay khen ngợi.
- Giỏi, rất giỏi, rất gan dạ. Ta được Tông chủ Bát Huyền Tông phái đến Nam Hà quốc tuyển chọn lấy 10 hạt giống nhân tài tốt nhất. Vương Trọng Ngạc, ngươi sẽ là hạt giống đầu tiên trong số 10 hạt giống này của ta mà không cần phải trải qua bất kỳ một vòng thi nào.
- Thật sao thưa tiền bối?!
Vương Tọng Ngạc mừng như điên nói, trong khi những người khác ngoại trừ ông hắn thì lại cười thầm trong lòng đủ kiểu.
“Tên điên, hắn có phải trưởng lão Bát Huyền Tông đâu mà mừng”.
“Ngu ngốc, nói vậy cũng tin”.
“Hừ, ngươi theo hắn thì cũng đồng nghĩa với việc phản nghịch với hai vị trưởng lão thật sự của Bát Huyền Tông, chờ xem ngươi còn có cơ hội để thi tuyển hay không?”
- Là thật.
Bách Thế vô cùng khẳng định.
Nhìn tình hình hai người, lão giả mặc đồ nâu cảm thấy tức cười, mỉa mai nói.
- Còn tự cho rằng ngươi thật sự là trưởng lão sao? Đúng là mơ mộng viễn vông.
Lão giả mặc đồ nâu thật ra đã rất muốn ra tay với Bách Thế ngay bây giờ, nhưng vì chưa thể xác định được Bách Thế mạnh hay yếu, mà chiến đấu ở cấp bậc Tông cảnh lại chẳng phải đùa, sơ suất hay đánh nhầm cường giả thì mất mạng như chơi chứ chẳng giỡn nên chưa ra tay. Lão cần đợi quan sát Bách Thế thêm một đoạn thời gian nữa.
Trước lời nói chê cười của lão giả, Bách Thế xem như không nghe thấy. Hắn lấy từ trong giới nhẫn ra một viên Lưu Quang Thạch cho phép người dùng có thể thu lấy một đoạn diễn biến đang xảy ra, đưa cho Vương Trọng Ngạc cùng lời dặn.
- Ngươi mang theo cái này quay trở về chỗ của ngươi. Tại đó người giơ cái mặt này về phía hai lão giả trên kia, chỉ đơn giản vậy thôi.
- Vâng thưa trưởng lão tiền bối.
Khi Vương Trọng Ngạc cấp tốc trở về chỗ của ông hắn và làm theo lời Bách Thế dặn dò. Bách Thế lần nữa hướng lên tường thành hỏi.
- Hai ngươi đều đã xem qua chỉ lệnh của Tông chủ, vậy rốt cuộc các ngươi có công nhận ta làm giám khảo điều hành, cho ta vào thành hay không?
Ngay lập tức, dù có hơi chút quái lạ trước hành động ghi hình của Bách Thế, lão giả áo nâu vẫn một mực lạnh nhạt, khăng khăng nói.
- Hừ, giả mạo chỉ lệnh của Tông chủ mà còn muốn chúng ta tin? Nói, ngươi là ai, tại sao muốn vào thành, có âm mưu gì?
Dứt lời, khí thế sức mạnh Tông cảnh tầng 1 trên người lão giả áo nâu cũng tức thì bộc phát, mạnh mẽ ép về Bách Thế bên dưới. Một bên lão cũng âm thầm theo dõi phản ứng của hắn với luồng khí thế này như thế nào để xác định sức mạnh của hắn.
Hành động từ chối tin tưởng chỉ lệnh mà Bách Thế đưa ra cũng không thể trách được hai lão giả, có trách chỉ trách Tông chủ Lâm Chấn Hải đã không báo cho bọn họ biết tình hình, làm họ lầm tưởng cuộc tuyển chọn chỉ có duy nhất hai người phụ trách, cộng với đó là tên tuổi Bách Thế không quá tỏa sáng nên mới thành ra như lúc này.