Đợi cho đoàn thiếu nữ xinh xắn khuất bóng nơi xa, Lang Phá Thạch lập tức quay sang Bách Thế, cười nói.
- Trưởng lão, là không hợp khẩu vị hay vẫn chưa đủ đẹp? Đây đều là những mỹ nhân trong cung đã được ta lựa chọn rất kỹ a.
Mặt Bách Thế phút chốc đen lên, không vui nói.
- Chẳng lẽ hoàng thượng coi ta là đại dâm tặc hay sao mà nói vậy? Đây đều là những tiểu bối chưa tròn hai mươi tuổi đời, một lão già như ta tất nhiên không nên phát sinh bất luận cái gì dục vọng.
Lời này của hắn vừa ra thì Lang Phá Thạch và Trấn Bắc lão giả cũng đều ngáo con bà nó người, bốn mắt đều là trợn trắng lên nhìn nhau khó hiểu không thôi.
Kỳ lạ thật, thế lúc nãy cái thằng già dâm nào đã luôn một mồm bảo “ứ hừ, không có gái ta hổng ở đâu”, vậy bây giờ đã có gái theo yêu cầu mà lại ra vẻ chê bai, giả bộ ưỡn ngực thanh cao không?
Hay là vì chưa đủ đẹp nên mới làm như vậy để đồng thời vừa từ chối, vừa ra vẻ đạo mạo quân tử?
Lang Phá Thạch sửng người một lát suy ngẫm nhưng cũng đã hết cách, hắn buồn mặt hướng Bách Thế xin lỗi, dỗ ngọt.
- Trưởng lão thứ lỗi, là ta tự nhiều lời, trưởng lão bớt giận.
- Giận cái gì mà giận, ai rãnh đâu mà giận. Hoàng thượng có còn chờ người nào nữa không, nếu không thì chúng ta bắt đầu yến tiếc thôi. Cũng đến lúc nên giới thiệu từng người ở đây để ta biết mặt, xưng tên rồi a.
Bách Thế ung dung, tay vừa cầm một trái táo đỏ đưa vào mồm cắn xuống một miếng, vừa nhàn nhã nói như chưa từng có chuyện gì đáng ngại xảy ra.
Đến với buổi yến tiếc, mà đúng hơn là đến Nam Hà quốc, Bách Thế xét cho cùng là người đứng ở kèo trên cả về sức mạnh lẫn thế lực, vậy nên hắn rất thoải mái trong việc đùa giỡn, biến đổi mắt sắc mặt mà không sợ ai chống cự.
Ở nơi nhỏ yếu này, ai dám chống cự với hắn thì dù là nam hay đàn ông, bụng tất cả đều phải bự.
- A ha ha.
Lang Phá Thạch nghe thế liền cười gượng, gương mặt dù bị người chơi nhưng vẫn đang cố trông như rất vui vẻ nói.
- Phải, trưởng lão nói đúng, yến tiệc nên đến lúc bắt đầu rồi.
- Nào các vị ái khanh, trước khi giới thiệu mọi người với nhau, chúng ta hãy cùng nâng ly rượu Hồng Chum này lên để hướng đến Bách Thế trưởng lão, tẩy trần cho trưởng lão.
Lang Phá Thạch nhanh tay rót ra một ly rượu, mọi người cũng rót một ly rượu, Bách Thế tuy không hiểu cái lễ nghi quỷ quái của họ nhưng cũng làm theo, cầm bình rượu rót ra ly nhỏ.
Mọi người sau đó cùng giơ ly rượu lên hướng về Bách Thế. Lang Phá Thạch cao giọng hô.
- Tẩy gió! Chúc trưởng lão có được những ngày nghỉ ngơi vui vẻ tại Nam Hà Quốc! Tuyển chọn được nhiều hạt giống nhân tài tốt cho Bát Huyền Tông!
- Cạn ly!
- Cạn!
Tất cả các đại nhân vật đều cùng đưa ly lên miệng uống cạn ly rượu.
Lúc này, Lang Phá Thạch mới bắt đầu đưa lời giới thiệu. Hắn hướng ánh mắt mọi người về Bách Thế nói.
- Các ái khanh có lẽ đều đã biết rồi, vị này không ai khác mà chính là Bách Thế trưởng lão, người vừa được Bát Huyền Tông bổ nhiệm làm giám khảo chính thức của cuộc tuyển chọn nhân tài lần này của Nam Hà quốc chúng ta, là người quyết định tiểu bối nào được đậu và không được đậu.
Bách Thế lập tức đứng lên chào mọi người tựa như hoa hậu ra mắt đại chúng.
- Hây dô, hây dô, rất hân hạnh được làm quen mọi người.
- Hân hạnh làm quen với trưởng lão.
- Chào trưởng lão.
- Kính chào trưởng lão.
Mười bảy vị đại thần, tính thêm Trấn Bắc lão giả là mười tám người, tất cả họ đều vui vẻ hướng Bách Thế cười vui làm quen, ra vẻ thân thiết.
Hiếm khi mới có được cơ may diện kiến nói chuyện với một vị Tông cảnh cường giả, đặc biệt lại còn là trưởng lão của một tông môn lớn, vậy nên mọi ngời dù đang có chuyện đau buồn cũng đều phải cố gắng hết sức để mà khiến vẻ mặt được tươi vui đối với Bách Thế.
Chứ nếu mà đưa cái vẻ mặt đưa đám, nghiêm túc ra thì làm sao mà a dua được lòng người.
Màn giới thiệu trưởng lão đến từ Bát Huyền Tông đã xong, Bách Thế ngồi xuống, Lang Phá Thạch chuyển hướng đến từng vị đại thần ngồi trước mặt để giới thiệu cho Bách Thế được biết.
Đầu tiên là ở hàng bên tay phải hắn. Theo thứ tự là cánh tay trái của Lang Phá Thạch, Trấn Bắc lão tướng. Hai vị Vương gia. Ba vị đại tướng quân. Ba vị đại nguyên soái.
Ở hàng bên tay trái cũng không có sự khác biệt lắm so với hàng bên phải khi theo thứ tự là ba vị Vương gia. Ba vị đại tướng quân. Ba vị đại nguyên soái.
Tất cả họ đều đa phần là trung niên ngũ tuần, lục tuần và già lão trông khoảng độ 70 tuổi sắp xuống lỗ, thọ mênh chưa đến 100 năm, 200 năm.
*Thế giới lấy sức mạnh làm trọng nên tước hào đều được phong làm Tướng. Tướng ở đây không chỉ là Tướng biết ra sa trường mà còn là Tướng điều hành các mặt về kinh tế của quốc gia.
*Nam Hà quốc vẫn còn rất nhiều tướng quân có quuyền cao, tựa như cánh tay phải của Lang Phá Thạch nhưng vì có công việc quan trọng nên không đến được.
- Rất vui khi được gặp mặt.
- Chào.
- Hân hạnh.
Cứ từng người được Lang Phá Thạch chỉ tay giới thiệu tên, tuổi, chức vị, Bách Thế đều là hướng đến họ làm phép lịch sự, chấp tay gặp mặt làm quen.
Phần giới thiệu 18 người xong, yến tiệc tẩy gió trần mà đúng nghĩa hơn là một buổi tiệc ăn uống, xem mỹ nữ nhảy múa, ưng ý mỹ nữ nào thì ôm vào lòng sờ mó, và thỉnh thoảng cũng có đôi ba lời, đôi ba câu chuyện kể cho nhau nghe xem như là chia sẻ sự lỳ kỳ với người khác đã chân chính được bắt đầu.
Lang Phá Thạch lần nữa đưa tay vỗ lên hai tiếng to. Một hàng các thiếu nữ có da thịt trắng tuyết, vận trên người trang phục lụa mỏng màu đỏ son xuất hiện, họ mang theo từng món, từng món sơn hào hải vị nhẹ nhàng bước vào, dịu dàng đặt từng món xuống bàn mỗi người.
Từ trong nhóm thiếu nữ này cũng rất dễ dàng nhận ra được vài gương mặt quen thuộc đã xuất hiện ở lần Lang Phá Thạch vỗ tay đầu tiên.
- Trưởng lão, mời nếm thử tay nghề đầu bếp của hoàng cung chúng ta.
Mâm cổ đã đầy đủ khắp mọi chỗ trống trên bàn, Lang Phá Thạch mang theo vẻ rất tự tin nói với Bách Thế.
Cái gì không thể khoe được với Bách Thế chứ món ăn do đầu bếp bậc nhất Nam Hà quốc nấu thì có vô vàng cái để khoe.
Tu luyện giả thuộc tầng lớp Linh Nhân cảnh trở lên có thể không cần ăn uống mà vẫn sống nhờ linh lực trong cơ thể, nhưng món ăn, đặc biệt là mỹ vị động lòng người thì không ai lại không muốn nếm, thậm chí là sống chết với nhau chỉ là để tranh giành lấy một món ăn đỉnh cấp, tuyệt hảo của thế gian.
Danh hiệu Trù Đế, Trù Thánh mặc dù nghe qua có vẻ khá buồn cười, ai đời đã là cường giả lại không chịu đi tu luyện mà giành thời gian cho việc bếp núc như đàn bà, nhưng mà ở tại mỗi một thời đại, trên khắp Nhân Giới cũng đều sẽ có những người như vậy tồn tại. Trên Hải Hoàng tinh cầu tất nhiên cũng không thể thiếu.
Thế giới là thế giới tu luyện. Thế giới là thế giới chỉ cần có sức mạnh sẽ là người chưởng khống vạn vật. Thế giới là thế giới ác liệt, kẻ mạnh sống, hạnh phúc, người yếu chết, đau thương.
Không sai!
Nhưng dù là thế thì cũng không phải ai cũng có đầy đủ ý chí hoặc là khao khát vươn đến đỉnh cao sức mạnh của đất trời mà ngày đêm điên cuồng tu luyện. Nếu không thì đã chẳng xuất hiện chuyện vợ chồng, tình chàng ý thiếp khi chỉ là Linh Nhân, Linh Sư, Tông cảnh,… người có thiên phú khiếp sợ thế gian lại lười chảy mỡ, khiến tu vi tăng trưởng không bằng người khác,…
Hải Hoàng tinh cầu có mấy tỷ tu luyện giả, thiên phú từ 70 sợi xích trở lên đạt đến con số vạn, chục vạn. Nhưng tu luyện giả có được thành công, tu vi đứng ở Thiên Nhân cảnh chỉ chưa đến 20 người cũng là lý do như vậy.
Trước sự mời mộc của Lang Phá Thạch, Bách Thế cười nhưng nụ cười này chẳng hề có gì vui, nói.
- Hoàng thượng, ta đến đây không phải là để ăn đâu. Hoàng thượng còn nhớ lúc đầu ta đã nói gì về nhân nhân, mỹ mỹ với hoàng thượng chứ?
- Hài. Thôi ta ăn nhanh rồi về đây.
Bách Thế quay sang mọi người bảo.
- Ăn, ăn đi mọi người. Mấy đứa tiểu bối kia nữa, đừng đứng nữa, ngồi xuống ăn đi.
Sau đó Bách Thế cũng cầm lấy một con chim chúc đại nướng, bẻ ra làm đôi bỏ miệng ăn.
Trong khi đó, Lang Phá Thạch ngồi bên cạnh sau khi nghe hắn nói xong thì hoàn toàn đứng hình, á khẩu. Tự hỏi thế thằng chó nào vừa rồi bảo không cần gái, ta già không thích mấy đứa trẻ nhỏ?
Một giây sau, Lang Phá Thạch xem như chịu thua thằng già dâm mà thích giả điên này, hắn khẽ đưa mắt nháy nháy với Trấn Bắc lão tướng, báo hiệu đã đến lúc nên đưa tuyệt thế mỹ nữ, con ác chủ bài của hoàng cung mà hắn đã rất khó khăn cùng không đành lòng chuẩn bị, lên sân khấu.
Trấn Bắc lão tướng nhận lệnh liền nhẹ nhàng rời khỏi chỗ, đi đến góc khuất mà đoàn thiếu nữ đã từng xuất hiện, rồi biến mất.
Đồng lúc, Lang Phá Thạch mang theo ý cười, chậm rãi nói lớn.
- Có rượu, có mỹ vị, thì tất nhiên cũng không thể thiếu được mỹ nữ trong lễ tẩy trần của Bách Thế trưởng lão a.
- Bộp bộp!
Lang Phá Thạch lại vỗ tay.
Lần này tuy có chậm hơn hai lần trước một chút nhưng cũng chỉ là vài giây ngắn ngủi, từ góc khuất Trấn Bắc lão tướng vừa biến mất bỗng chợt xuất hiện một lão giả, một nữ nhân và một thiếu nữ, ở trên tay mỗi người đều có mang theo một loại nhạc cụ khác nhau bước ra.
Sau khi tiến đến gần khu vực yến tiệc thì họ dừng lại, bản thân mỗi người tách ra một khoảng, sửa soạn tư thế đứng, ngồi của bản thân sao cho thuận tiện nhất để có thể sử dụng hoàn mỹ đạo cụ mà họ mang theo bên mình.
Một giây sau, âm thanh mỹ diệu êm tai, ru động lòng người cũng bắt đầu vang lên.
Đầu tiên là tiếng sao thổi, nhẹ nhàng, bay bỗng, cũng du dương, trầm lắng lòng người.
Tiếp đến là tiếng “lắc rắc” phát ra từ những chiếc dây vòng có gắn kim loại được đeo ở cổ tay, cổ chân của thiếu nữ, nhẹ nhàng, nổi bật, cũng vấn vương, trôi nổi vào lòng người.
Tiếp sau là từng tiếng đàn tranh quỷ mị, âm hưởng nhân gian, tiếng trầm, tiếng ấm, âm nhẹ, âm bỗng, phiêu đãng, ru động lòng người.
Cuối cùng là sự kế hợp hai hòa của ba âm cụ, tạo nên một điệp khúc nhạc họa mỹ diệu, âm thanh như là nhảy múa trong lòng người, khiến mọi người không khỏi đều phải buông ngay đôi đũa xuống, nhắm mắt tập trung thưởng thức.
Bất quá thì đó chỉ là đối với người khác, còn đối với Bách Thế mà nói thì ai làm gì cứ làm, hắn vẫn ngang nhiên ngồi ăn. Trong đầu lại tặc lưỡi chê bai.
“Ối giời, lại là chiêu cũ rích. Nhạc vang lên thì chắc chắn một lát sau sẽ có mấy em vũ nữ xinh tươi bước vào múa mấy tay chân, lột đồ, lột áo, khoe hàng trước mặt ta chứ gì. Mấy cái này ta đọc truyện đến ngán”.
Và đúng như hắn nghĩ, khi điệu nhạc vang lên chừng một phút, Trấn Bắc lão tướng không biết từ lúc nào đã quay trở lại vị trí thì cũng từ góc khuất đó, năm nữ tử không rõ tuổi tác nhưng dáng người là cực kỳ thon thả, mỹ mìu, ai cũng đều mặc một lớp lụa đỏ, trên mặt mang lụa khăn che đi nửa dung mạo xuất hiện.
Rồi lại cũng không ngoài dự đoán của Bách Thế, năm nữ tử này phiêu động bước chân vào trong nơi yến tiệc, ở khoảng trống được bao quanh bởi ba dãy bàn ngồi, một điệu múa xinh đẹp, quyến rũ tựa như những đóa hoa mẫu đơn nhanh chóng được họ trình bày.
Điệu múa này nếu là tận tâm thưởng thức thì rất đẹp, rất hoa mỹ, không những thế mà là còn tràn ngập mùi thơm từ cơ thể năm nữ tử lan tỏa ra tứ phía, khiến các nàng trong mắt người thưởng thức đều chẳng khác gì một bông hoa mẫu đơn thật sự.
Nhưng đối với Bách Thế vốn đã chẳng quan tâm gì đến những gì đang diễn ra mà chỉ hướng đến mục đích chờ xem bọn khỉ xung quanh đang muốn giở trò gì thì… mà hắn từ nãy đến giờ chỉ toàn cúi đầu ăn, nào có ngước đầu lên nhìn mà biết nó đẹp…
- Cọc.
Chỉ một cái ngước đầu lên xem thử, đúng, chỉ là xem thử thôi nhưng đôi đũa trên tay của Bách Thế đã bỗng rơi xuống, nửa miếng thịt heo quay đang còn trong miệng cũng lượn xuống cằm, rớt xuống bàn. Trong khi đôi mắt của hắn lại đứng tròng, lộ vẻ say mê với một người, một người đang vũ động tay mềm, chân ngọc ngay trước mắt hắn.
Nữ nhân này… đẹp, rất xinh đẹp, mặc dù nàng mang khăn lụa che nửa dung nhan, thân thể bị áo lụa che đi những đường cong hoàn mỹ nhưng bằng ánh mắt của Bách Thế, hắn đều nhìn ra được một sắc đẹp không hề thua kém một chút nào so với Mị Ảnh Lam.
Tuy nhiên điều khiến Bách Thế ngây người không phải là sắc đẹp của nàng, cơ thể đầy đặn, ngon ngật của nàng hay điệu múa thơm mát, mềm mại, ẩn chứa những đường cong sắc xảo, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện ở phía sau, mà hắn ngây người là bởi đôi mắt và thể chất độc nhất vô nhị của nàng.
Nó khiến hắn tham lam, đặc biệt tham lam, mong muốn có được nàng trong vòng tay vì nhiều lý do. Trong đó nổi bật nhất là vừa được “chơi” mà lại vừa có lợi ích.
- Chèm chẹp.
Nghĩ đến một tương lai sung sướng vô cùng khi có mỹ nhân xuất trúng bầu bạn bên người, Bách Thế không khỏi đột nhiên lè lưỡi liếm môi một vòng ngay trước mặt nữ tử, khiến nàng đang múa rất nhịp nhàng nhìn thấy mà lòng sợ hãi, hai chân vô thức lùi nhanh, phá hủy toàn bộ bài múa của năm người.
- Liễ… ngươi làm sao thế?
Tình huống lạ bất ngờ diễn ra trong mắt mọi người, điều đó khiến Lang Phá Thạch mang theo vài phần tức nhưng cũng không thể che đi hết một chút gì đó lo lắng đối với thiếu nữ mà quát lên.
- Phụ…
Nữ tử mà nên nói đúng hơn là một thiếu nữ chưa đến 17 tuổi nghé thế liền lập tức bĩu môi, đôi mắt ướt lệ của một thiếu nữ nây thơ, chưa từng trải qua nhiều truyện đời nhìn Lang Phá Thạch như muốn nói điều gì đó, thế nưng cuối cùng lại không thể bật thốt hết thành lời.
Ngay lúc mọi người có kỳ lạ vì thấy nữ tử gây chuyện trông quen quen, cũng có người lộ ra vẻ giận dữ, không vui khi nữ tử dám cả gan làm đứt đoạn điệu múa, phá vỡ sự thưởng thức của mọi người, Trấn Bắc lão tướng chỉ biết thở dài trong lòng thì Bách Thế cũng lập tức đứng dậy, bước chân hướng đến thiếu nữ với dáng vẻ dâm tặc trông thấy.
Hắn nhìm chăm chăm thiếu nữ nhưng lại nói với Lang Phá Thạch.
- Hoàng thượng, ta rất thích nữ tử này, không biết hoàng thượng có thể thứ tội cho nàng được không?