Các thiếu niên lâm vào trầm mạc, Bách Thế lại nói thêm.
- Mỗi ba năm, tiểu bối từ khắp nơi tiến đến Bát Huyền Tông chúng ta sát hạch không đạt đến con số hai nghìn thì cũng một nghìn hơn. Tuy nhiên, số lượng đệ tử mà bổn tông nhận chỉ có đúng 20 người, trừ phi có một số nhân tài có tiềm năng to lớn vượt trội mới được phá lệ nhận vào, vượt qua con số 20 người này.
- Vậy bổn tông sẽ lựa chọn 20 người như thế nào?
- Một phần là loại ở phần khảo hạch lĩnh ngộ. Một phần lớn khác chính là loại ở vòng khảo hạch sinh tử với cách thức…
Khẽ dừng lại một chút để nhấn mạnh lên những từ ở phía sau sắp nói, giọng hắn lúc này chậm chạp vang lên.
- Các nhân tài đến từ khắp nơi phải chém – giết – lẫn – nhau – cho – đến – khi – chỉ - còn – lại – hai mươi người. Đó là cách thức mà vòng sát hạch sinh tử được diễn ra.
- Nhân tài của thập đại gia tộc gì gì đó ở Nam Hà quốc của các ngươi có lẽ đều đã bỏ mạng lại ở vòng này. Chứ nếu không thì người ngồi ở đây với ta khẳng định đã chẳng phải là các ngươi.
Bách Thế nhàn nhạt, nhẹ nhàng dứt lời rồi nâng một ly rượu lên uống. Nhưng còn những người vừa nghe thấy kiến thức “dởm” do hắn tự nghĩ ra mà nói bậy, nói bạ, nhất là mười mấy đứa tiểu bối, họ lại chẳng thể thư thả như đang kể chuyện cười giống hắn được.
Không nói đến các vị đại nhân vật đều đã ra chiến trường, tay đều đã nhuộm đầy máu, kinh nghiệm cuộc đời tự nhiên cũng phong phú nên cái việc hỗn chiến, từ 1000 người chỉ còn 20 người sống sót, họ nghe xong cũng không mấy bất ngờ, nhưng mà đối với mấy đứa tiểu bối chỉ 15, 16 tuổi, ngày ngày ăn học, vui chơi, luyện tập công pháp, chẳng có mấy khi chiến đấu để giết yêu thú hay ghê rợn hơn là giết người thì đây quả là những lời lẽ cực kỳ rợn người, khiến ai cũng nhục chí.
- Các ngươi hãy suy nghĩ kỹ lại là có nên thật sự tham gia Bát Huyền Tông hay không. Nói trước, thiên tài 80 sợi xích cũng không hề thiếu đâu.
- Được rồi, khi nãy ta có nói giúp các ngươi. Vậy giờ ta sẽ làm điều đó.
Trong ánh mắt mong chờ của nhiều người, Bách Thế ôm tiểu mỹ nữ tội nghiệp lúc nào cũng liếc mắt đáng thương với Lang Phá Thạch vào lồng ngực rồi đứng lên.
- Với thiên phú, tu vi của các ngươi, rất khó để ta có thể tuyển thẳng vì nếu làm vậy, khi Tông chủ kiểm tra chất lượng hạt giống ta sẽ bị phạt. Do vậy ta chỉ có thể giúp các ngươi có thêm phần thắng bằng cách cho các ngươi biết trước câu hỏi ta sẽ ra vào ba ngày tới.
- Các ngươi hãy nghe kỹ nguyên văn câu hỏi này, có thể viết ra giấy cũng được.
Mọi người mặc dù rất kỳ quái, trong lòng nhiều nghi vấn tựa như “cái gì câu hỏi, thi thố lần này không giống lần trước ư?” nhưng ai nấy phải ứng cũng rất nhanh, dù ông hay cháu, cha hay chú đều tìm tòi trong người bất cứ vật dụng gì có thể ghi lại được câu hỏi, đem ra sử dụng.
Trong lúc chờ đợi mọi người loay hoay tìm kiếm giấy bút, Bách Thế tốt bụng sẵn nói thêm thông tin về cuộc thi sắp tới hắn tổ chức.
- Tại giờ Thân ba ngày sau ta sẽ đứng trước cửa Bạch Hoàng Lâu ra một câu hỏi, mọi thí sinh chỉ cần có thiên phú trên 70 sợi xích, tuổi dưới 20, tu vi Linh Nhân cảnh trở lên đều có quyền được tham dự, trả lời bằng cách viết ra giấy nộp cho ta. Năm mươi thí sinh có đáp án và nộp đầu tiên sẽ được chọn. Nếu hết một giờ mà chưa đủ năm mươi thí sinh nộp bài, cuộc thi cũng chấm dứt.
- Ta giờ cho các ngươi biết trước câu hỏi, đồng nghĩa cho các người hẳn ba ngày thời gian để suy nghĩ mà không phải một giờ như những thí sinh khác. Hãy tận dụng lợi thế này thật tốt.
- Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Giúp người thì giúp cho trót, vậy nên dù khi thấy mọi người đã lấy đầy đủ đồ nghề nhưng hắn vẫn hỏi cho chắc.
- Đã xong thưa trưởng lão.
- Chúng ta xong rồi.
Mọi người đồng âm đáp.
Bách Thế bắt đầu đưa ra câu hỏi.
- Quái vật đầu rồng phun nước gạo. Thân đeo lựu đạn, cổ đầy lông.
- Đây là đang miêu tả về con vật gì?
- Hết rồi, câu hỏi chỉ đơn giản vậy thôi. Nhớ là hãy ghi đáp án vào giấy kèm theo tên tuổi, giờ Thân ba ngày sau đem đến Bạch Hoàng Lâu nộp.
- Ta chỉ giúp được bấy nhiêu thôi, tạm biệt.
Khẽ cười nhạt với câu hỏi cực ẩn ý nhưng cũng cực kỳ dâm của bản thân, Bách Thế nói lời tạm biệt bọn người Lang Phá Thạch rồi tức thì ôm gọn lấy thiếu nữ đã xinh đẹp con pha thêm khí chất ngây thơ, nữ xinh có học thức khi được trang bị cặp kính của hắn trên đôi mắt phượng còn hoe màu ướt lệ. Hai người bay lên trời, biến mất ngay sau đó.
Ở bên dưới, mọi người cũng bắt đầu lâm vào sự ngỡ ngàng, khó khăn đối với câu hỏi vô cùng căng não của Bách Thế. Nó dường là đòi hỏi người phải có kiến thức sâu rộng về các loài động vật, yêu thú mới có khả năng trả lời được.
- Quái vật đầu rồng phun nước gạo? Trên đời này làm gì có con yêu thú nào phun ra nước gạo?
- Yêu thú thấp bé nhất cũng đã phun ra chất kịch độc rồi. Nước gạo không phải chỉ có khi vo gạo nấu cơm mới có sao?
- Chúng ta có thời gian là ba ngày, phải mau mau về nhà tìm kiếm tư liệu trong các loại sách để giúp bọn tiểu bối.
- Phải, nên làm vậy.
- Khoan đã, các vị hãy nén lại đây một chút để nghe ta bàn thử kế hoạch này.
- Kế hoạch gì?
Vị Vương gia yêu cầu mọi người ở lại bắt đầu giải thích, dần dần đưa ra kế hoạch cực kỳ hoàn mỹ.
- Bách Thế trưởng lão từng nói chỉ tuyển mười tiểu bối đi đến Bát Huyền Tông tham dự cuộc khảo sát đệ tử. Thế nhưng đối với câu hỏi vừa rồi thì Bách Thế trưởng lão lại nói là nhận năm mươi tiểu bối có kết quả đúng và gửi đáp án nhanh nhất. Vậy nên từ đó chúng ta có thể suy ra rằng câu hỏi này chỉ là câu hỏi của vòng một, ở phía sau chắc chắn sẽ còn những vòng khác nhằm loại nốt bốn mươi tiểu bối nữa để còn lại duy nhất mười tiểu bối sau cùng đưa đến Bát Huyền Tông.
- Mà các ngươi biết rồi đấy, vòng thi cuối cùng thì lúc nào mà chẳng là dạng quyết đấu để phân thứ hạng của những thí sinh giỏi nhất. Thế nên ta có ý này.
- Ta đề nghị chúng ta cùng hợp lực lại tìm câu trả lời. Khi đã có câu trả lời, chúng ta mười tám nhà, mỗi nhà sẽ lựa chọn ra một tiểu bối mạnh nhất trong nhà cộng với hai vị hoàng tử nữa là hai mươi người, đưa đáp án để chúng đem nộp, vượt qua vòng một.
- Nhưng mà chúng ta chưa dừng lại ở đây. Vì ở vòng cuối sẽ là vòng quyết đấu để chọn ra mười tiểu bối sau cùng đến Bát Huyền Tông nên tốt nhất chúng ta cũng lại lựa ra thêm ba mươi tiểu bối đạt đủ yêu cầu 70 sợi xích, tu vi Linh Nhân cảnh, dưới 20 tuổi nhưng không mạnh để nộp giấy, chiếm lấy luôn bao mươi cơ hội còn lại, không để những tiểu tử của Thập đại gia tộc có cơ hội vượt qua vòng một.
- Làm như vậy thì khi đến vòng quyết đấu, chúng ta chỉ cần cho những tiểu bối khác tự động nhận thua, những tiểu bối tốt nhất của chúng ta đều sẽ dễ dàng đậu mà không cần chiến đấu ác liệt hay đụng phải mấy đứa tiểu tử của Thập đại gia tộc.
- Hay, kế sách hay.
- Không hổ là Ngũ Hồng Vương gia, vương gia quả nhiên anh minh.
Hiểu được kế hoạch cực kỳ có lý này, mọi người đều vui vẻ khen ngợi.
Nhưng rồi cũng lập tức có một vị đại tướng nhíu mày thắc mắc.
- Bát Huyền Tông chỉ tuyển mười tiểu bối thôi, không phải hai mươi tiểu bối. Vậy chúng ta làm sao chia đây?
Ngũ Hồng Vương gia trả lời ngay.
- Rất đơn giản thôi. Tại vòng quyết đấu, các tiểu bối sẽ tự dùng thực lực của bản thân để giành lấy mười thứ hạng. Tiểu bối nào yếu hơn vậy thì chỉ đành là người ở lại a.
- Vương gia nói không sai, chỉ còn có cách đó là công bằng.
- Hợp lý.
- Tán thành.
- …
Ở đây, tất cả mọi người đều bàn luận sôi nổi.
Ở kia, kể từ lúc Bách Thế ôm thiếu nữ rời đi, Lang Pha Thạch cứ như thế, một vẻ mặt đau lòng và lo lắng ngước nhìn lên bầu trời ở vị trí Bách Thế cùng con gái mệnh khổ của hắn biến mất.
Phải, thiếu nữ vừa rồi được cúng tặng cho Bách Thế không ai khác mà là con ruột của Lang Phá Thạch, nhị công chúa của Nam Hà quốc, tên là Lang Thiên Ngân.
Lang Thiên Ngân là một thiếu nữ có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, được hoàng cung đồn thổi là đệ nhất mỹ nữ không chỉ là ở Nam Hà quốc mà còn là trên khắp mọi vùng miền đông nam của Nam Vực. Không chỉ như thế, thiên phú của nàng cũng là cực kỳ khủng khiếp, lên đến tận 91 sợi xích, đã đặt một chân vào hàng lớp thiên tài tư chất Đế Vương, siêu việt mọi đời tổ tiên lập quốc.
Nhưng chỉ tiếc là nàng đã sở hữu phải một loại Tâm Đan trong truyền thuyết gọi nôm na là Thiên Hỏa Tâm Đan, một loại Tâm Đan mà hễ là con dân trên Hải Hoàng tinh cầu, sống dưới nguồn linh khí bình thường hoặc có tiêm nhiễn tính hàn thì chẳng một ai mong muốn có được dù rằng nó vô cùng khủng khiếp, có thể khiến bất cứ một ai sở hữu đều đạt được năng lực vô địch trong cùng cảnh giới mà bất phân thiên phú sợi xích.
Thiên Hỏa Tâm Đan cho người năng lực vô địch là như vậy nhưng để sử dụng được nó, tu luyện nó thì không bao giờ dễ, cần phải có Hỏa Thể và linh khí bị tiêm nhiễm tính hỏa. Không có hai yêu cầu cơ bản này, tu luyện giả hoàn toàn trở nên vô dụng vì không có cách nào tu luyện được.
Lang Thiên Ngân dù một trong hai điều kiện cũng không có, vậy nên nàng trở thành “công chúa phế vật” trong hoàng cung, ai ai cũng đều biết đến.
Trưa nay, Lang Phá Thạch ở trong hoàng cung nghe Thống đốc Tường Vũ Bạch báo cáo về Bách Thế. Với trí tuệ của một đấng minh quân, thật không khó để Lang Phá Thạch hiểu được Bách Thế rõ ràng là một ông lớn trong Bát Huyền Tông, ngoài ra thế lực sau lưng Bách Thế cũng không hề đơn giản chút nào.
Được Tông chủ tự tay phê chuẩn thành giám khảo điều hành. Điều này cho thấy Tông chủ Bát Huyền Tông có một sự coi trọng Bách Thế.
Chỉ là đồng cấp trưởng lão nhưng lại nhẹ nhàng giết trưởng lão khác một cách nhanh gọn, chẳng hề lo sợ bị tông môn xử phạt vì đã giết mất một Tông cảnh. Không sai, là một vị Tông cảnh chứ không phải Linh Nhân hay Linh Sư cảnh đi đâu cũng có thể gặp. Điều này cho thấy Bách Thế hoàn toàn đéo sợ bất cứ điều gì có thể xảy ra với hắn sau khi các cao tầng Bát Huyền Tông biết được hắn đã giết một trưởng lão, nó cũng đồng nghĩa rằng hắn có chỗ dựa, một chỗ dựa vững chắc đến nỗi cho hắn sự tự tin đéo sợ.
Từ hai điều này lại cộng với việc Trấn Bắc lão tướng đã âm thầm báo cáo Bách Thế ham mê nữ sắc, Lang Phá Thạch với trí thông đã lập tức tạo nhanh một kế hoạch phải nói là hoàn mỹ, vẹn cả đôi đường cho cả con gái hắn và cả triều đình Nam Hà quốc. Đó là gả Lang Thiên Ngân cho Bách Thế.
Bách Thế vốn có tính dâm trong người vậy nên chắc chắn với sắc đẹp của Lang Thiên Ngân, hắn sẽ phải chết mê, chết mệt nàng dù là nàng không có tu vi.
Khí đó, Lang Thiên Ngân vừa có một tấm chồng mạnh mẽ nương tựa trong vài năm dung mạo còn ở tuổi xuân xanh, triều đình cũng vừa có một cường giả trợ trận nếu như Lang Thiên Ngân “thuần hóa” được Bách Thế, khiến Bách Thế chĩa mũi quan tâm đến Nam Hà quốc.
Đó cũng là lý do tại sao Lang Phá Thạch từng có ý ám chỉ Lang Thiên Ngân nên tự biết bản thân nàng cần phải làm gì.
Không sớm để lộ hai người là cha con cũng là vì để đưa những tình huống xấu nhất có thể xảy ra, chẳng hạn như Bách Thế không thích bị lợi dụng nên từ chối được giảm xuống mức thấp nhất. Đợi Bách Thế chết mê Lang Thiên Ngân rồi, khi đó nói ra hai người có quan hệ thì hai từ thành công sẽ cao hơn nhiều.
Đây mới chân chính là âm mưu mà Lang Phá Thạch đang che giấu và tự tin rằng Bách Thế dù có cao siêu đến đâu cũng không thể phát hiện được.
Thế nhưng là…
Trong bóng đêm, tại một vùng đất trống bên ngoài kinh thành.
Bách Thế sau khi đưa thiếu nữ đến đây liền lấy lại cặp kính đang đeo trên gương mặt sợ hãi của nàng rồi đeo trở lại trên mặt hắn, miệng hắn mang theo vẻ cười nhạt nói với nàng.
- Ta có thể cảm nhận được dòng máu của ngươi và Lang Phá Thạch, chúng thật giống nhau. Sao, sợ ta đến nỗi không thể mở miệng nói chuyện?
Thiếu nữ nghe vậy liền như được đặc ân cất lời trong khi rõ ràng nãy giờ Bách Thế chẳng cấm, run giọng nói.
- Tiền bối đừng đụng vào người ta. Nơi này… tại sao tiền bối lại đưa ta đến đây?
- Ch-chẳng… chẳng lẽ tiền bối muốn… hức hức …
Vùng đất này đen tối, không cây, không cỏ, xung quanh chẳng có lấy một ánh đèn ngoài đốm sáng nhỏ xíu phát ra từ nơi xa, của một ngọn đuốc lửa lớn dựng trước cổng kinh thành. Điều đó thật rất dễ khiến một thiếu nữ phát sinh ra những ý nghĩ sợ hãi, khiếp vía khi đứng trước một lão già dâm tặc đang nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt đê tiện.
Bách Thế nhìn điệu bộ ôm mình ôm mẫy, hai chân vô thức lùi của nàng mà chợt nở nụ cười tà dị như đang ẩn chứa một cái gì đó rùng rợn, nói.
- Đừng lo, ta sẽ không làm chuyện đó với ngươi… mà là làm chuyện khác.
- Khà khà. Lang Phá Thạch nếu đã đem miếng mồi ngon có ẩn chứa thiên hỏa đến tận miệng ta, ta làm sao lại có để từ chối được. Vậy nên là…
Đến đây, gương mặt Bách Thế bỗng nhiên trở nên dữ tợn, ác độc vô cùng. Nó kinh khủng đến nỗi mà Lang Thiên Ngân dù không thể nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tà ác chẳng khác gì đại ác ma tàn bạo chuyên ăn thịt người của hắn.
Nàng thất sắc, gương mặt trắng bệch lùi mạnh về sau.
- Không… đừng đến đây… không… cha… cha ơi cứu con…
- KHÔNG!!!
Một tiếng thét tuyệt vọng, thảm thương của thiếu nữ cứ thế vang vọng giữa bầu trời lạnh giá, hiu quạnh.
Đêm càng khuya, gió nhẹ thổi xì xào nhưng cũng tựa tiếng thì thào, ai oán của thiếu nữ trinh nguyên vừa chết không lâu. Bách Thế quay trở về Bạch Hoàng Lâu trong kinh thành, nhưng chỉ là có một mình hắn.
**Một điểm giải thích bổ sung:
- Đoạn trên có nói 20 nhà lựa ra 20 đệ tử. Nhưng 20 người này sẽ có 1 số người không phải là thiếu niên, thiếu nữ có mặt ở đây.
Bởi vì có 1 số thiếu niên, thiếu nữ muốn tự dùng thực lực để lọt vào top 10, chẳng hạn như hai vị hoàng tử. Mười 17 người nơi đây sẽ có một số người thuộc hạng 2 chứ không phải hạng nhất trong gia tộc.