Điếng người gần như 10 giây, Hồng Vân Tiêu rốt cuộc cũng hô xuống tiếng thứ ba vang vọng đến nơi Củng Mạc và Vô Thường nhìn nhau.
-Tiểu tử tiếp chiêu!
Ngay tức thì, Củng Mạc đứng tại chỗ giơ tay tạo thành lợi trảo bắt về phía cổ của Vô Thường đứng cách hắn 15m chụp đến, dự định là với một chiêu này, hắn sẽ hoàn toàn chế trụ được Vô Thường.
“Để có thể tiết kiệm linh lực một cách tối đa, ngươi khá thông minh đấy lão già, nhưng mà tiếc là ta…”
Sở hữu Linh Thể, đôi mắt Vô Thường có hai trạng thái, một trạng thái bình thường và một trạng thái cho hắn khả năng có thể nhìn thấy sức mạnh linh lực vô hình, khả năng mà chỉ khi Linh Nhân cảnh dồn linh lực vào đôi mắt mới có thể nhìn thấy được màu sắc linh lực mà địch nhân phát ra.
Dưới một trảo khá bình thường trong Linh Nhân cảnh đang đến, nhờ đôi mắt chuyển sang trạng thái Linh Thể, Vô Thường dễ dàng nhìn thấy một sợi dây đỏ lửa chỉ dày khoảng sợi giây thừng xuất phát từ cơ thể Củng Mạc bay nhanh đến Vô Thường. Đuôi sợi dây vẫn dính chặc vào cơ thể Củng Mạc để làm chất dẫn giúp cho Củng Mạc có thể điều khiển sợi dây di chuyển theo ý muốn, phần đầu của sợi dây lại hình thành một cái trảo năm ngón tay đỏ rực màu lửa, to gấp đôi bàn tay người bình thường vồ về phía Vô Thường.
Từ màu sắc linh lực xem ra Củng Mạc sở hữu Hỏa Tâm Đan, hay cũng có thể gọi là Linh Nhân hỏa hệ.
“Nhưng mà tiếc là ta lại có thể nhìn thấy linh lực và hiểu được nguyên lý của linh lực, trừ phi ngươi đem ra thần thông, còn không thì kết thúc sẽ sớm thôi lão già”.
Nhìn ra được tốc độ điều khiển linh lực của Củng Mạc nằm trong khả năng ứng phó của Vô Thường, Vô Thường cười thầm trong lòng, bên ngoài lại giả bộ lộ vẻ mặt chật vật, khó xem, mồ hôi đầm đìa. Hai chân Vô Thường dựng đà, nhắm thẳng hướng Củng Mạc chạy nhanh đến.
Không thành Linh Nhân cảnh và không thấy được linh lực, tu luyện giả căn bản không có cách nào chiến với Linh Nhân, nếu chiến thì cứ tựa như bản thân mình bị mù, còn đòi roi thì đánh tới đánh lui từ tứ phía, không thể tránh né. Nhưng nếu đã nhìn ra được linh lực, lại hiểu được nguyên lý vận hành của chúng, tu luyện giả không dám nói đánh bại Linh Nhân cảnh nhưng vẫn có thể chạy được hoặc né một vài đòn đơn giản.
Linh Nhân có linh lực, hình dung chỉ như một bình nước, trong đó cơ thể là bình còn linh lực là nước. Linh Nhân phát ra linh lực chỉ có hai dạng là điều khiển được và không điều khiển được.
Điều khiển được là dạng mà linh lực khi tung ra nhưng vẫn có một phần đuôi kết nối với thân thể Linh Nhân cảnh để họ dùng ý chí điều khiển, và dĩ nhiên Linh Nhân cảnh vẫn có thể thu hồi về được, tránh thất thoát linh lực.
Một vài ưu điểm của dạng là thu hồi được linh lực, tùy ý vận dụng các hình thức tấn công, phòng thủ. Được dùng xem như là bùa hộ mệnh về có thể dễ dàng đem ra đỡ đòn, cứu bản thân thoát chết.
Một vài nhược điểm, phụ thuộc vào ý chí não bộ, do vậy khi duy trì càng lâu, não bộ càng xuống sức dẫn đến mệt mỏi, hôn mê, trong trận chiến dài thường sẽ là người chết đầu tiên. Dễ bị người nhìn thấy và tránh né đòn. Ngoài ra mọi chiêu thức đều có tốc độ phụ thuộc vào tốc độ ý chí, tốc độ ý chí giảm, chiêu thức chậm như rùa bò, thậm chí sức mạnh linh lực cũng giảm xuống. Đặc biệt, vì nước còn nối với bình nên nếu nước bị tác động, bình cũng bị tác động, tệ hay tệ hơn đều tùy thuộc năng lực của địch nhân.
Củng Mạc đang ra chiêu với Vô Thường đúng là dạng này. Đầu trảo là chiêu thức chính, giây thừng lửa chẳng qua chỉ là một hình thức tạo mối liên hệ để Củng Mạc dùng ý chí điều khiển lợi trảo qua trái, qua phải hay lên trên, xuống dưới.
Không điều khiển được là dạng mà linh lực khi được tung ra liền tách khỏi Linh Nhân cảnh, hướng về mục tiêu đã được Linh Nhân nhắm vào trước đó mà tấn công. Thường được sử dụng dưới dạng thần thông là chính.
Một vài ưu điểm, tuy cũng cần não bộ điều khiển nhưng tiêu hao ý chí rất ít, tốc độ tung ra chiêu thức nhanh, phù hợp cho những chiêu thức có phạm vi công kích lớn, nổ hay cần tốc độ,… Bình không bị nước tác động ngược.
Một vài nhược điểm, tiêu hao linh lực nhanh chóng, đối với các chiêu thức như thần thông hay công pháp thì thời gian xuất chiêu có phần lâu, tạo cơ hội để địch nhân ra tay.
Điều khiển được và không điều khiển được đều có ưu, có nhược, hai dạng tuy tách làm hai nhưng đều có phụ trợ lẫn nhau. Một Linh Nhân tài giỏi chính là một Linh Nhân có thể tùy vào tình thế mà sử dụng nhuần nhuyễn thay đổi giữa hai dạng, lúc công, lúc thủ.
Dĩ nhiên lúc này, trong trận chiến giữa Vô Thường và Củng Mạc, Củng Mạc không phải một Linh Nhân tài giỏi khi coi thường Vô Thường.
-Chạy đi đâu.
Thấy Vô Thường chạy đến lại vô tình né được trảo của bản thân vừa soạc qua, Củng Mạc vội chuyển hướng trảo đuổi theo sau lưng Vô Thường, linh lực được tăng thêm để duy trì trảo, ý chí được tăng thêm để tăng mạnh tốc độ hỏa trảo nhằm tóm được Vô Thường.
“Kết thúc rồi lão già, làm Linh Nhân cảnh như ngươi thật mất mặt”.
Vô Thường hoàn toàn bỏ mặc hỏa trảo sau lưng dường như đã gần kề chỉ cách đúng 10cm liền chụp thẳng vào cổ Vô Thường. Vô Thường nhìn phía trước Củng Mạc ý cười tự đắc, khoảng cách hai người chỉ còn 3m, khí công trong cơ thể Vô Thường đột ngột vận chuyển theo một hướng kỳ lạ rồi tụ lại lòng bàn tay phải hắn.
-Kình lực.
Nhẹ hô lên để người xung quanh có thể tạm suy đoán chiêu thức sắp ra là gì, Vô Thường đẩy tay phải ra, một chưởng hệt như cách không đả vật đánh lên người Củng Mạc.
Củng Mạc vốn không nghĩ Vô Thường là Linh Nhân hay là bản thân có khả năng sử dụng được cách không đả vật, vả lại chiêu thức Vô Thường tung ra không phải linh lực nên hoàn toàn vô hình trong mắt Linh Nhân và Linh Sư. Củng Mạc còn không hiểu Vô Thường tự dưng nói cái gì “kình lực” một lực lượng không quá mạnh như linh lực nhưng đủ để đánh gãy vài cái xương sườn tác động lên ngực hắn.
-Phụt…
Cực kỳ đau nhói l-ng ngực, Củng Mạc không nhịn được phun mạnh ra một ngụm máu lớn, cơ thể không tự chủ được lui vê phía sau vài bước. Hỏa trảo phía sau Vô Thường vì bị ý chí não bộ lãng quên do cơn đâu nên biến mất, linh lực còn thừa nhanh chóng nhập lại cơ thể Củng Mạc.
“Cái chuyện gì đang diễn ra vậy?”
“Kình lực, chiêu thức đó là sao, nó không hề có linh lực ba động nhưng vẫn cách không đả thương người?”
Mọi người xem đến Củng Mạc bị thương đều cảm thấy bản thân bị hoa mắt, đứng hình đầu đầy sao. Riêng chỉ có Ngọc Yên quận chúa là ánh mắt mê ly cứ mãi nhìn dáng vẻ Vô Thường.
-Ngươi… ngươi vừa làm…
Củng Mạc ôm ngực, linh lực không ngừng vận chuyển để từ từ khôi phục thương thế và giảm đau, hắn vừa có phần giận dữ vừa có phần “tại sao” nhìn Vô Thường nói.
Bất quá hắn còn chưa nói xong câu, Vô Thường đã lần nữa tiến công đến.
Trong chiến đấu dù là sinh tử hay luận bàn, Vô Thường rất ít khi đánh dài, dai dẳng và hắn cũng ghét điều đó tương tự như là ghét những người tự dưng kiếm chuyện không đâu với hắn. Đối với Vô Thường. trận chiến bắt đầu đã chính là thời điểm kết thúc.
Từ những yếu tố mà đối thủ để lộ ra trước lúc trận chiến bắt đầu, Vô Thường sẽ nhanh chóng suy đoán ra những bước đi của đối thủ để chỉ trong một hai chiêu đầu liền phủ đầu, đưa đối thủ vào kết cục bại trận hoặc chết. Củng Mạc không phải người ngoại lệ.
Vô Thường biết rõ Củng Mạc, một lão già sống gần 100 tuổi, bản thân lại là Linh Nhân cảnh cho nên lúc chiến đấu ắt hẳn đều có ít nhiều sự khinh thường đối với một tiểu bối, một hậu bối 14, 15 tuổi dù có tin tức tên hậu bối này đã từng chiến với một Linh Nhân cảnh khiến người đó bỏ chạy. Và chính điểm đó là điểm mấu chốt cho cái thua của lão.
Vô Thường lúc này đang thắng thế, hắn dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội, nhân lúc Củng Mạc chưa phản ứng gì nhiều, khoảng cách lại cực kỳ gần, Vô Thường một bước mạnh đã đến bên người Củng Mạc. Một quyền trời giáng đánh thẳng lên đầu Củng Mạc.
-Hộ thể.
Tốc độ Vô Thường có nhanh nhưng vẫn không nhanh bằng ý niệm điều khiển linh lực của Củng Mạc, một tầng bình chướng linh lực hình thành, chặn lại đòn của Vô Thường. Bất quá linh lực chỉ có giảm sát thương, không phải hóa giải, nên một phần sức từ cú đấm cả Vô Thường vẫn ảnh hưởng đến cơ thể Củng Mạc.
-Khốn khiếp.
Toàn lực tổn hao ý chí để điều khiển linh lực thực hiện đồng thời nhiều khả năng gồm khôi phục thương thế nơi, bình ổn thân thể sau cú đấm của Vô Thường, chuẩn bị điều khống linh lự phản đòn, vây lấy Vô Thường rồi khóa chặc hắn như trói gà.
Nhưng tiếc là Vô Thường không phải chỉ ra một quyền rồi dừng lại, quyền đầu tiên chỉ là bắt đầu.
-Loạn kích!**
**Có dấu “-“ chưa hẳn là đối thoại hay lời nói. Trong trường này là để nói lên chiêu thích của Vô Thường để dễ hình dung.
Trái phải trên dưới, trái phải trên dưới, dưới trên phải trái, phải trên dưới trái, trái trái phải phải, phải trái phải trái trên dưới trên dưới trái phải trái,… Hết cước rồi lại đến quyền, tốc độ liên hoàn mà Vô Thường tung ra đánh đến Củng Mạc choáng váng mặt mày, không chút sức chống cự hay phản đòn.Tất nhiên cái choáng váng mặt mày này không phải do Củng Mạc hoa mắt vì chiêu thức liên hoàn tứ phía của Vô Thường, mà là do linh lực của hắn đã trở nên hỗn loạn, hắn thậm chí còn không thể ổn định được linh lực để xuất ra thêm linh lực tấn công Vô Thường.
“Chuyện gì đang xảy ra với ta vậy, linh lực của ta làm sao thế này? Không lẽ… tên tiểu tử này tác động được linh lực của ta? Không xong!”
Sau khi tiếp đến 72 kích chỉ trong tích tắc gần 10 giây của Vô Thường, Củng Mạc rốt cuộc nhận ra điều gì đó không đúng nhưng cũng đã hoàn toàn không còn cơ hội để phản kích nữa.
“Buông bỏ linh lực hộ thể đi ăn đấm của ta đi lão già, không thì ngươi sẽ chết”
Vô Thường bên ngoài im ru tung quyền cước, bên trong lại cười đốn mạc khó tả.
Bình Thường, cơ thể tu luyện giả khi không sử dụng linh lực hay Linh Khí thì không có cách nào phá tan hay chặn được linh lực, Phàm Nhân cảnh dù có tốc độ, dù có mạnh mẽ khí lực lại thua và chẳng có cách nào thắng Linh Nhân cảnh cũng là vì vậy.
Linh Thể vốn là một dạng thân thể có được nhờ việc hấp thụ linh khí, chuyển hóa linh khí, có thể nói nó chẳng khác gì so với linh lực, do vậy, một quyền của Vô Thường, một cước của Vô Thường đều hoàn toàn có thể phá đi linh lực, đánh vỡ linh lực hộ thể của Củng Mạc chỉ vừa là Linh Nhân cảnh. Thế nhưng Vô Thường không làm vậy.
Quyền cước của Vô Thường được cố ý chỉ duy trì đủ để gây chấn động từ linh lực hộ thể đến nguồn gốc linh lực của Củng Mạc. Nhận quyền, nhận cước của Vô Thường càng nhiều, chấn động càng lớn, linh lực hỗn loạn càng nhiều và càng tích lũy vang dội không ngừng trong “bình”, từ đó hiệu ứng “sôi linh lực” sẽ phát sinh. Và khi linh lực sôi đến ngưỡng, cũng tức là linh lực quá mức hỗn loạn, “bùm” chính là âm thanh mà một vị Linh Nhân cảnh trước khi chết nghe được.
-Đủ rồi, dừng lại đi. Người thắng là Vô Thường tiểu huynh đệ.
P/S: Hỏi thật, mình có tư thù gì với mọi người ko mà ít lượt like và bình luận vậy a? Haizz, nhìn truyện người ta thậm chí ít chương hơn mình, ít lượt đọc hơn mình mà like với bình luận gấp 5, gấp 6 lần mình. Buồn ko tả được ấy!