Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1030



CHƯƠNG 1030

“Lãnh đạo, cầu xin anh, tha cho tôi lần này đi, tôi không dám nữa.”

Bạch Ngọc cúi đầu cầu xin, bị dọa sợ tới mức không dám thở mạnh, suýt nữa quỳ lạy Vương Nhất rồi.

Nhìn bộ dạng thê thảm lúc này của Bạch Ngọc, mọi người cho rằng Vương Nhất hoặc ít hoặc nhiều sẽ tha thứ cho cô ta, không ngờ Vương Nhất mặt mày vẫn lạnh lùng: “Bây giờ biết sai rồi, không cảm thấy quá muộn sao?”

Trong lòng mọi người sửng sốt, lãnh đạo mới của bọn họ lẽ nào đánh đuổi cùng giết tận sao?

Lời tiếp theo của Vương Nhất đã chức thực suy nghĩ của bọn họ.

“Là quản lý, nên đoàn kết một lòng, tập trung sức mạnh của mọi người, làm tốt việc của bộ phận, chứ không phải kết bè kết phái, giúp đỡ kẻ xấu, bắt nạt một thực tập sinh vừa vào làm, càng không nên đánh người!”

“Nếu Lý Mộng Đình có sai trước thì cũng thôi, nhưng cô ấy không hề sai, mức độ hoàn toàn công việc rất tốt, cô dựa vào đâu nói đây là rác?”

Từng câu từng chữ, đều giống như búa tạ, gõ vào tim của Bạch Ngọc, từng bước đánh cô ta xuống vực sâu.

Ngẩng đầu lên, vừa hay đụng phải ánh mắt u ám của Vương Nhất, lập tức kinh sợ vội vàng cúi đầu.

Vương Nhất thấy vậy, cũng không truy cứu nữa, trực tiếp nói: “Công việc này không phù hợp với cô, cô viết sẵn đơn thôi việc, còn có thể tới phòng tài vụ nhận ít tiền lương, nếu bị tôi đuổi thì cái gì cũng không có, để lại vết nhơ trong lý lịch.”

Lời này đã đủ nể mặt Bạch Ngọc rồi, nhưng lọt vào tai của Bạch Ngọc, lại giống như bị sét đánh, quỳ tới bên cạnh Vương Nhất, cầu xin: “Đừng, lãnh đạo, anh cho tôi thêm một cơ hội, kêu tôi làm cái gì cũng được, chỉ cần đừng đuổi việc tôi!”

Cô ta để có được vị trí quản lý này, không biết đã tặng bao nhiêu quà, sao có thể bị đuổi như vậy chứ?

Thỏ chết cáo sầu, môi hở răng lạnh, thấy Bạch Ngọc bị đuổi việc, những nhân viên nữ từng cười nhạo Lý Mộng Đình kia cũng bị dọa không biết làm sao, âm thầm cầu nguyện Vương Nhất đừng truy cứu lỗi của bọn họ.

Tuy nhiên, sợ cái gì tới cái đó, ngó lơ lời của Bạch Ngọc, Vương Nhất bỗng nhiên nhìn sang bọn họ: “Mấy người cũng như vậy, tự viết đơn xin thôi việc, đừng đợi tôi đuổi các người, giữ lại chút mặt mũi cho mình.”

Ầm!

Lời này vừa dứt, mấy nhân viên nữ kia lập tức mặt mày sững sờ ngồi phịch trên ghế, ruột gan cũng xanh lè.

Lúc này, Bạch Ngọc dường như hiểu được cái gì đó, bỗng nhiên túm chặt tay của Lý Mộng Đình: “Mộng Đình, nể tình chúng ta học chung một trường đại học, cầu xin giúp tôi đi, tôi thật sự không thể mất đi công việc này.”

Mấy nhân viên nữ từng cười nhạo Lý Mộng Đình kia cũng như tỉnh mộng, lũ lượt chạy tới bên cạnh Lý Mộng Đình, liên tục cầu xin.

“Mộng Đình, trước đó đều là chúng tôi không tốt, cô đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng để trong lòng.”

“Lý Mộng Đình, sau này cô là ba mẹ tái sinh của tôi, tôi quỳ xuống trước cô…”

“Chúng tôi thật sự biết sai rồi!”

Lý Mộng Đình bị vây ở giữa cũng giống như nằm mơ, mãi không hoàn hồn được.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của cô ta dần dần trở nên rõ ràng, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ: “Không thể!”

Trong lòng đám người Bạch Ngọc sửng sốt, nhìn Lý Mộng Đình đột nhiên nổi giận thì lập tức ngây ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.