CHƯƠNG 1063
Vương Nhất lại châm thêm một ngọn lửa: “Hồ gia chủ, ông còn do dự gì nữa? Nếu không làm thì hôm nay, nhà họ Hồ lập tức sẽ bị tiêu diệt. Nếu ông ra tay thì vẫn còn thời gian để thở đấy.”
Hồ Cương hít sâu một hơi, nhắm mắt lại: “Người đâu, lôi đứa cháu phản nghịch này xuống, dùng gia pháp hầu hạ nó!”
Không chút do dự, hai người đàn ông trung niên lập tức bước đến, một trái một phải nắm chặt cánh tay của Hồ Minh Chính rồi kéo xuống.
“Ông nội, ông suy nghĩ kỹ lại đi!”
“Ông không thể làm như vậy!”
“A…”
Chẳng mấy chốc, tiếng kêu thảm thiết biến mất, Hồ Minh Chính sống hay chết thì Vương Nhất cũng không có thời gian quan tâm.
Anh đã đạt được mục đích của mình, mỉm cười vỗ tay: “Được, Hồ gia chủ, yêu cầu thứ nhất đã hoàn thành, tiếp theo là yêu cầu thứ hai.”
“Tôi chỉ cho mọi người ba ngày, hy vọng trong vòng ba ngày, tất cả người nhà họ Hồ đều có thể xuất hiện cùng nhau ở bệnh viên số một thành phố Giang. Thiếu một người thì nhà họ Hồ sẽ lập tức diệt vong!”
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Ba người Lãnh Nhan, Hồng Phật, La Chi Viễn cùng rời theo sau.
Chỉ để lại một mình Hồ Cương mất hết sức lực ngồi phịch xuống ghế, trên mặt đầy vẻ tang thương, như thể trong nháy mắt đã già thêm mười mấy tuổi.
Nhóm người Vương Nhất đã đi rất lâu rồi, nhà họ Hồ vẫn vô cùng yên tĩnh.
Người nhà họ Hồ đều cực kỳ tức giận, biết bao nhiêu năm qua, nhà họ Hồ vẫn luôn đứng đầu ở Giang Thành, đã bao giờ gặp phải chuyện thế này đâu?
Một khi thật sự nghe theo lời Vương Nhất quỳ xuống trước mặt Hồ Hoàng Việt, thì không phải toàn bộ nhà họ Hồ đều mất hết mặt mũi sao?
“Ông nội, chẳng lẽ chúng ta phải thật sự phải quỳ xuống xin lỗi đồ bỏ đi đó à?”
Một người trung niên nhìn về phía Hồ Cương, tỏ vẻ vô cùng tức giận.
Hồ Cương cười nhạt: “Sao có thể chứ? Đưa Hồ Minh Chính ra đã là nể mặt cậu ta lắm rồi, bảo toàn bộ nhà họ Hồ quỳ xuống xin lỗi cậu ta, sau này nhà họ Hồ ta còn có thể đứng vững ở Giang Thành sao!”
Vì quá tức giận, Hồ Cương đập mạnh tay lên thành ghế, sắc mặt xanh mét.
Những người khác nghe thấy lời đảm bảo của gia chủ thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lại hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
“Nếu Vương Nhất đó không chịu bỏ qua, vậy thì đừng trách chúng ta vô tình, không cần phải để ý đến cậu ta, âm thầm điều tra ra người có liên quan đến cậu ta đi.”
“Nơi này là Giang Thành, nhà họ Hồ của chúng ta chính là ông trời ở đây!”
Trên khuôn mặt già nua của Hồ Cương tràn đầy sự tàn nhẫn.
“Ngoài ra, bảo Kính Thư và Kính Trúc từ nước ngoài trở về, bọn họ phát triển ở bên ngoài lâu như thế, cũng nên dốc sức vì gia tộc rồi.”
Dường như nhớ ra điều gì, trong mắt Hồ Cương có ánh sáng loé lên.