Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1066



CHƯƠNG 1066

“Vậy bạn của tôi đều phải nhờ vào bà rồi.” Vương Nhất cười nói.

Văn Bội Cầm vui vẻ đồng ý, mỗi ngày đều đúng giờ kiểm tra cho Hồ Hoàng Việt.

Khoảng thời gian tiếp theo, ba người Vương Nhất, Tô Thắm, Lý Tuyết Nhi thay phiên nhau gác đêm, bác Trương cũng biết Hồ Hoàng Việt không sao, trong lòng cũng thấy yên tâm.

“Bên phía nhà họ Hồ có động tĩnh gì không?”

Vương Nhất đứng trước cửa sổ sát đất của bệnh viện, đột nhiên hỏi.

La Chí Viễn đứng phía sau cung kính nói: “Mọi việc đều giống như suy đoán của ông chủ, không có động tĩnh gì, cũng không có thành viên nào đến xin lỗi.”

“Xem ra bọn họ không định đến xin lỗi.”

Vương Nhất lạnh lùng vung tay: “Vậy thì ra tay đi, chặn ngang toàn bộ mạch máu kinh tế của nhà họ Hồ, tôi muốn để bọn họ lang thang đầu đường xó chợ!”

“Vâng!”

La Chí Viễn đáp lại một tiếng, sau đó đi thực hiện.

Khoảng một tiếng sau, La Chí Viễn gọi điện thoại đến.

“Ông chủ, đã sắp xếp xong rồi, tất cả xí nghiệp tập đoàn hợp tác với nhà họ Hồ, chỉ cần một câu nói của cậu sẽ lập tức dừng quan hệ hợp tác với nhà họ Hồ.”

“Còn về ngân hàng, ngân hàng cũng sẽ yêu cầu nhà họ Hồ lập tức trả lại khoản tiền vay kếch xù mấy năm trước, nếu không sẽ kiện bọn họ ra toà.”

“Bây giờ sinh tử của nhà họ Hồ đang nằm trong tay cậu!”

La Chí Viễn liên tục báo cáo mấy việc, Vương Nhất cũng gật đầu nói: “Làm tốt lắm, nhưng không cần ra tay ngay, đợi thêm một ngày nữa.”

“Hy vọng ông lão kia có thể nhận rõ hiện thực, nhanh chóng đến đây quỳ xuống xin lỗi.”

La Chí Viễn biết thời hạn ba ngày chỉ mới trôi qua một ngày rưỡi, vẫn chưa đến lúc ra tay.

Chỉ cần đến tối ngày mai mà vẫn không thấy người nhà họ Hồ đến, thì đó sẽ thật sự là ngày tận thế của nhà họ Hồ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chẳng mấy chốc thời hạn ba ngày đã sắp đến.

Nắng chiều rọi xuống, ánh mặt trời lặn xuống mang một màu đỏ như máu.

Lúc này vẫn không thấy thành viên nào của nhà họ Hồ đến xin lỗi, Hồ Hoàng Việt cũng chưa tỉnh lại.

Tô Thắm vẫn luôn nắm chặt tay Hồ Hoàng Việt, thỉnh thoảng nghĩ đến việc đau lòng sẽ liên tục rơi nước mắt.

Vương Nhất nhìn thấy hết, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.

Đúng lúc này, anh nhận được một số điện thoại lạ.

Vương Nhất đi ra khỏi phòng bệnh, nghe máy: “Ai vậy?”

“Xin lỗi.”

Trong điện thoại vang lên tiếng cười lạnh lùng của Hồ Cương: “Gần đây nhà họ Hồ chúng tôi hơi bận, e rằng không thể đến bệnh viện được.”

Nghe thấy câu này, ánh mắt Vương Nhất lập tức trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng vô cùng lạnh lùng: “Nói thế nghĩa là Gia chủ Hồ không định dẫn người đến đập dầu xin lỗi đúng không?”

“Vương Nhất, cậu đừng có quá đáng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.