Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1071



CHƯƠNG 1071

Hồ Cương cảm thấy quen mắt, ông ta ngẩng đầu nhìn lên, tỏ vẻ vô cùng sợ hãi: “Ông, ông, ông…”

Ông ta lắp ba lắp bắp, mất hết sức lực mới nói ra đủ câu: “Ông là người tổng phụ trách thương hội Chim Ưng Đỏ?!”

Nhà họ Hồ không gia nhập thương hội Chim Ưng Đỏ, vì bọn họ cảm thấy không cần phải dựa vào lực lượng của thương hội.

Nhưng đối diện với người tổng phụ trách thật sự, bọn họ vẫn cảm thấy bản thân rất nhỏ bé, thấp kém.

“Xem ra bài học dành cho nhà họ Hồ vẫn chưa đủ.”

La Chí Viễn cười nhạt: “Nếu đã thế, thì cứ để nhà họ Hồ thật sự biến mất khỏi Giang Thành vậy!”

Hồ Cương sợ đến mức ngã phịch xuống đất, người không ngừng run rẩy: “Nhà họ Hồ không dám, nhà họ Hồ biết sai rồi!”

Sau khi La Chí Viễn để lộ thân phận, ông ta đã biết người đứng sau Vương Nhất là ai, không ngờ lại là người tổng phụ trách của thương hội Chim Ưng Đỏ!

Ông ta không chút do dự quỳ xuống, dập đầu với Vương Nhất: “Cậu Vương, cậu tha cho nhà họ Hồ lần này đi, tôi thật sự biết lỗi rồi.”

“Một câu biết lỗi rồi là xong à?”

Sắc mặt Vương Nhất vẫn rất lạnh lùng.

Hồ Cương lập tức lấy lại tinh thần, quay đầu hét lên: “Tất cả mọi người, còn không mau quỳ xuống, dập đầu xin lỗi!”

Tất cả mọi người nghe thấy thế cũng không nhiều lời, lập tức quỳ xuống trước mặt Vương Nhất.

Vương Nhất chỉ Hồ Hoàng Việt đang hôn mê, lạnh lùng nói: “Người các người phải quỳ lạy không phải tôi, mà là ông ấy.”

Hồ Cương nghe vậy thì lập tức đổi hướng, quỳ xuống dập đầu với Hồ Hoàng Việt.

“Hoàng Việt, ông nội biết sai rồi, cho nên đến dập đầu xin lỗi cháu đây!”

Lúc dập đầu xuống đất, nét mặt Hồ Cương đều nhăn nhó.

Những người khác cũng thế, trong mắt đầy vẻ oán hận, nhưng cũng không dám nói nửa cậu, đều dập đầu theo ông ta.

Cộp cộp cộp…

Trong phòng bệnh, thậm chí toàn bộ hành lang đều là tiếng dập đầu nặng nề.

Hồ Hoàng Việt vẫn nằm im trên dường bệnh không nhúc nhích.

Hồ Cương thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may Hồ Hoàng Việt đang hôn mê, không biết mình đang dập đầu với nó, không tính là quá mất mặt.

Dập đầu xong, ông ta đang muốn đứng dậy thì Vương Nhất đột nhiên búng ngón tay, một tiếng xé gió bay thẳng về phía khớp xương sau đầu gối của Hồ Cương.

“A…”

Ông ta lập tức hét lên một tiếng, vốn đang muốn đứng dậy lại phải quỳ xuống lần nữa.

Ông ta quay đầu nhìn lại, thì thấy khớp xương sau đầu gối bị kim đồng dùng trong chữa bệnh xuyên qua, đau đến mức trán ông ta đổ đầy mồ hôi.

Ông ta cố nhịn đau rút kim ra, tức giận nói: “Tôi đã dẫn người của nhà họ Hồ đến quỳ xuống xin lỗi cậu ta rồi, cậu còn muốn gì nữa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.