CHƯƠNG 1083
Chạng vạng tối ngày hôm sau đám người Vương Nhất, Đồng Yên Nhiên mới ra khỏi khách sạn.
“Chúng ta đi thôi.”
Đồng Yên Nhiên rất tự nhiên khoác lên cánh tay Vương Nhất, không nhắc một lời đến chuyện không vui ngày hôm qua.
Vương Nhất nhíu mày, muốn buông lỏng ra, nhưng Đồng Yên Nhiên lại giống như bạch tuộc cuốn chặt lấy cánh tay Vương Nhất, còn nhìn Vương Nhất với ánh mắt như đang ra oai, giống như muốn nói: “Bây giờ anh phải giả làm bạn trai tôi, còn trốn được sao?”
Vương Nhất cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho Đồng Yên Nhiên kéo lên xe đi về phía buổi đấu giá Giang Thành.
Không biết vì sao, dọc đường đi Vương Nhất đã nhìn thấy không chỉ một cỗ xe sang giá trị mấy chục tỷ, nhìn phương hướng thì chắc là cùng điểm đến với bọn họ.
“Có thể thấy được, buổi đấu giá này tượng trưng cho thân phận ở Giang Thành, người có thể tham gia, không phú thì cũng quý.”
Đồng Yên Nhiên thở dài một hơi, cho dù nhà họ Đồng cô ta cũng không cách nào so sánh.
Bỗng nhiên, ánh mắt Vương Nhất nghiêm lại, nhìn thẳng về phía trước.
Chỉ thấy đầu cầu phía trước chen chúc một đống người, chỉ chỉ trỏ trỏ, châu đầu ghé tai, dường như đã xảy ra chuyện gì.
Lái đến mới phát hiện, hóa ra là một cô gái nằm co quắp trên mặt đất, trên trán túa đầy mồ hôi, đồng thời chỉ có hít vào không có thở ra.
“Dừng xe.”
Vương Nhất lập tức lên tiếng.
“Dừng xe làm gì?”
Đồng Yên Nhiên ở bên cạnh cũng nhìn thấy cô gái kia, sao có thể không biết suy nghĩ của Vương Nhất, vội vàng ôm chặt cánh tay của anh.
“Đương nhiên là cứu người rồi.”
Vương Nhất cũng không quay đầu lại, nói ra.
“Nhưng buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, quá thời gian sẽ không được vào.”
Trong lòng Đồng Yên Nhiên hơi không thoải mái, sống trong nhà họ Đồng quanh năm cũng bồi đắp cho cô ta một tâm lý u ám máu lạnh vô tình, cô ta không muốn Vương Nhất xen vào việc của người khác.
“Mạng người quan trọng, bỏ lỡ thì bỏ lỡ thôi.”
Vương Nhất nói rất nghiêm túc, mở cửa sải bước đi xuống.
Đồng Yên Nhiên ngẩn ra hồi lâu, nhìn điện thoại di động, lại nhìn bóng lưng Vương Nhất, nghiến chặt hai hàm răng.
“Tên đầu gỗ này!”
Thầm mắng một tiếng, Đồng Yên Nhiên đi trên đôi giày cao gót, “cộc cộc cộc” chạy theo.
“Hình như cô gái này bị bệnh không nhẹ đâu, hay là chúng ta giúp đỡ cô ta đi?”