CHƯƠNG 1116
Anh ta biết mình đã làm sai lệnh gia chủ, gia chủ muốn dò xét thực lực của Vương Nhất mà không chạm đến ranh giới cuối cùng của anh, bây giờ thì hay rồi, không dò xét được thực lực mà còn xích mích thành thù với Vương Nhất.
“Tất cả mọi người, kể cả cậu đều xếp thành một hàng cho tôi, nói xin lỗi cậu Vương!”
Quả nhiên, Hạ Lãm đảo mắt nhìn một vòng, quát to.
Tất cả người áo đen đều cúi đầu không dám nói một lời, nhanh chóng xếp hàng cúi người nói xin lỗi Vương Nhất.
“Xin lỗi anh Vương!”
Chỉ có Hạ Khiêm vẫn đứng im, anh ta cắn răng, tỏ vẻ do dự.
“Gia chủ, cháu dẫn người bao vây cậu ta là có lý do, cậu ta cướp đồ của nhà họ Hạ chúng ta.”
“Gia chủ dặn dò cháu nhất định phải lấy được huy chương thân phận của vương tộc Vương Thị ở Yến Đô, cháu vốn có thể lấy được dễ như trở bàn tay, nhưng lại biết tên này cướp mất!”
“Cho nên chấu đợi buổi đấu giá kết thúc rồi chặn đường người ta à?”
Hạ Lãm không hề bị thuyết phục, lạnh lùng chất vấn.
Hạ Khiêm do dự một hồi, sau đó gật đầu.
“Đồ chết tiệt!”
Hạ Lãm nổi giận quát một tiếng, sau đó tát mạnh lên mặt Hạ Khiêm.
“Trên hội đấu giá dựa vào bản lĩnh của bản thân, người có bản lĩnh sẽ giành được vật phẩm, cháu không đấu lại người ta thì có thể trách ai?”
“Thế thì thôi đi, sau đó cháu còn dùng vũ lực để chặn đường người ta, nếu bị người của thương hội Chim Ưng Đỏ biết, cháu có biết sẽ có hậu quả gì không!”
Ông ta lớn tiếng chất vấn, Hạ Khiêm nghe xong cũng tái hết cả mặt.
Anh ta vốn bí quá hoá liều, muốn cược một lần, không ngờ lại làm lớn chuyện như thế.
Quy định đầu tiên của hội đấu giá Giang Thành chính là sau khi đấu giá được vật phẩm, những người khác không được ghi thù, cũng không thể dùng sức mạnh đến cướp đoạt.
Nếu bị phát hiện, nhà họ Hạ không chỉ bị mất tư cách tham gia cả đời, mà việc làm ăn trong Giang Thành cũng sẽ bị thương hội Chim Ưng Đỏ cho vào danh sách đen, thực lực gia tộc thụt lùi mười năm ba mươi năm!
Nghĩ đến đây, cả người anh ta lạnh như băng, tay không ngừng run rẩy.
“Đưa cậu ta về, phạt theo gia quy!”
Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Hạ Lãm vô cùng tức giận, quát to một tiếng.
Phịch!
Nghe thấy lời này, Hạ Khiêm sợ đến tái mặt.
“Gia chủ, cho cháu một cơ hội nữa đi, cháu biết lỗi rồi!”
Anh ta quỳ xuống đất cầu xin Hạ Lãm.
Sắc mặt Hạ Lãm vô cùng lạnh nhạt, ông ta vung tay lên: “Đưa cậu ta đi!”
Hai người áo đen lập tức đi tới: “Cậu chủ, xin đắc tội!”
Bọn họ một trái một phải đỡ tay Hạ Khiêm, đưa anh ta vào trong xe.