CHƯƠNG 1123
Nói xong, con bé cầm tay Vương Nhất đặt lên mặt mình.
Vương Nhất cười to, anh đặt con bé xuống rồi mới nhìn bóng người chầm chậm đi tới ở sau lưng.
“Chồng à.”
Lý Khinh Hồng cũng đến trước mặt anh và nhìn anh bằng sắc mặt đầy xúc động.
Cô như định nói gì đó.
Hai người ba ngày chưa gặp nhau rồi. Lý Khinh Hồng biết hình như Vương Nhất bận chuyện của Hồ Hoàng Việt nên không làm phiền anh.
Nếu cô không đến Giang Thành để bàn chuyện làm ăn thì còn lâu hai người mới gặp nhau.
Thấy Lý Khinh Hồng muốn nói rồi lại thôi, Vương Nhất nở nụ cười: “Sao thế, nhớ anh à?”
Nói xong anh dịu dàng ôm lấy Lý Khinh Hồng.
Cả người Lý Khinh Hồng run lên. Sau cái lần hai người phá bỏ phòng tuyến cuối, cô trở nên cực kì nhạy cảm.
Bị Vương Nhất ôm là cả mặt cô đỏ bừng, cô dữ tợn trợn mắt nhìn anh, nhưng núi băng trong lòng lại dần tan đi.
Lúc này Vương Tử Lam cũng chen chân vào nói với sắc mặt cực kì thật thà: “Ba ơi, mấy hôm nay mẹ cứ nói là muốn cho con một đứa em trai.”
Cô bé vừa nói xong thì Vương Nhất giật mình trợn mắt.
Lý Khinh Hồng thì lại không nói gì, nhưng mặt cô thì còn đỏ hơn trước, như sắp chảy nước luôn vậy.
Nhìn đôi gò má đo đỏ của Lý Khinh Hồng một lúc lâu, Vương Nhất đột nhiên nhận ra đây không phải là trò đùa dai của Vương Tử Lam, mà là Lý Khinh Hồng thật sự có suy nghĩ này.
Thế là sắc mặt anh cũng dịu dàng hơn.
Tuy hai người có một cô con gái rồi, nhưng sự xuất hiện của Vương Tử Lam chỉ là một bất ngờ tuyệt vời thôi.
Có thể nói, mang thai Vương Tử Lam chính là khoảng thời gian tăm tối nhất cuộc đời Lý Khinh Hồng.
Mang thai mười tháng nhưng vẫn vác bụng bầu đi gây dựng sự nghiệp, đã thế còn phải luôn luôn để ý đến sự uy hiếp của hoàng tộc ở Yên Đô. Có trời mới biết cô làm sao mà trải qua những ngày tháng đó.
Có lẽ đứa con trong bụng chính là niềm tin duy nhất để cô cắn răng kiên trì.
Giờ Vương Nhất đã trở lại và đã có khả năng mang lại hạnh phúc cho cô, thế nên Lý Khinh Hồng muốn sinh cho Vương Nhất một đứa con trai.
“Em nghĩ kĩ chưa?”
Chăm chú nhìn người phụ nữ trước mắt, trong mắt Vương Nhất đầy dịu dàng.
Anh rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, chỉ cần Lý Khinh Hồng không muốn thì anh sẽ không bao giờ ép cô.
Lý Khinh Hồng cũng nhìn Vương Nhất. Cô nghĩ đến những vất vả phải chịu trong năm năm qua thì mắt đỏ lên, rồi cô nghiêm túc gật đầu.
“Dạ rồi!”
“Được.
Vương Nhất ôm cô vào lòng không chút do dự, rồi anh nghiêm túc nói: “Anh từng phụ tình em một lần nhưng sẽ không bao giờ có lần thứ hai, nếu không anh sẽ bị sét…”