Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1196



CHƯƠNG 1196

“Được, con đừng hối hận!”

Nói xong Châu Mỹ Ngọc giận đùng đùng ra khỏi phòng bệnh.

Nhìn Châu Mỹ Ngọc rời đi, Lý Mộng Đình mới ngồi xuống ghế, nước mắt đầy mặt.

Cô không ngờ gia đình đang êm đẹp lại sụp đổ, chia ly như thế này.

Ba hôn mê, mẹ… thì xa lạ tới mức cô không hề quen.

“Dì Mộng Đình…”

Vương Tử Lam ở bên cạnh rụt rè gọi.

Lý Mộng Đình lại nở nụ cười, bế Vương Tử Lam lên, nghiêm túc nói: “Sẽ ổn thôi!”

Xe chậm rãi dừng lại, Vương Nhất dẫn Lãnh Nhan và Đồng Yên Nhiên sải bước đi vào nhà họ Đồng.

Giờ phút này nhà họ Đồng được canh phòng nghiêm ngặt, mọi ngóc ngách đều có vệ sĩ phục tùng Đồng Tri Thu, bọn họ đều thờ ơ nhìn ba người.

Tim Đồng Yên Nhiên đập thình thịch còn Vương Nhất lại chẳng hề thay đổi sắc mặt, coi những vệ sĩ này như không tồn tại.

Lãnh Nhan còn trực tiếp hơn, trong tay có thêm mấy con dao găm, cô ta còn đang nghịch chúng.

Ba người đi thẳng tới phòng khách của nhà họ Đồng.

Phòng khách chật kín người, đứng đầu là ba người phía Đồng Tri Thu, Đồng Đông Cầu, Sử Kiến.

Phía sau còn có mấy đứa con trai riêng như đám Đồng Thiên Tường mà Vương Nhất chưa thấy bao giờ, có điều không khó để đoán ra rằng địa vị của họ không cao.

Sử Kiến nhìn ba người phía Vương Nhất bật cười ha hả: “Vương Nhất, cuối cùng anh cũng đến.”

Trên mặt Vương Nhất không có cảm xúc gì, anh nhìn đám con trai riêng đang có mặt ở đây một lượt rồi nói: “Nghe nói các anh tìm tôi?”

“Đúng là tìm anh có chút chuyện.”

Đồng Tri Thu nheo mắt, quan sát Vương Nhất: “Anh đang giấu thứ không nên giấu, giao ra thì chúng tôi cho anh về.”

Lời này vừa dứt, vẻ mặt Đồng Yên Nhiên chợt trở nên căng thẳng.

Nhưng Vương Nhất lại cười nhạt: “Anh đang nói tới tài sản di chúc à? Thực xin lỗi, tôi đã chuyển giao hết cho cô Đồng rồi.”

Vẻ mặt Đồng Tri Thu thoáng chốc trở nên âm trầm, anh ta nhìn Đồng Yên Nhiên: “Em gái, tôi khuyên cô hãy giao ra đi, cô đã không còn cơ hội thắng nữa rồi.”

Nét mặt Đồng Yên Nhiên khó coi, nhưng cô ta vẫn lắc đầu: “Tôi mới là người thừa kế chính thống nhất của nhà họ Đồng, các anh chỉ là con riêng không đáng được nhắc tới thì có tư cách gì mà tranh với tôi?”

Lời này của Đồng Yên Nhiên không hề khiến Đồng Tri Thu tức giận, trong mắt anh ta, dù là thủ đoạn hay mưu trí, Đồng Yên Nhiên đều không thể so sánh được với mình.

Anh ta nhìn Vương Nhất: “Anh khuyên em gái tôi giao ra đi, dù sao con bé cũng là em tôi, tôi sẽ không giết nó, còn sẽ tìm một gia đình chồng tốt rồi gả nó đi nữa.”

“Đồng Tri Thu, anh đừng có mơ!”

Khuôn mặt Đồng Yên Nhiên hiện rõ lửa giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.