Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1199



CHƯƠNG 1199

Lời này vừa dứt, con ngươi của Bạch Yến chợt co rút lại, cảm xúc kích động rõ ràng, thế mà lại thoáng chốc hất được vải trắng trong miệng ra.

“Nói cho tôi biết rốt cuộc ba tôi chết như thế nào!”

Đôi mắt cô ta đỏ au, tiếng hét sắc bén.

Chính ba là người dẫn dắt Bạch Yến đến với con đường sự nghiệp hiện tại, nhưng ông lại chết không rõ ràng, điều này vẫn luôn là cái gai trong lòng cô ta.

Nhưng cô ta biết chuyện này không tránh khỏi liên quan đến Sử Kiến.

Sử Kiến bật cười lớn: “Diêm Vương sẽ nói cho cô biết câu trả lời.”

Nói xong, anh ta giơ dao lên không chút do dự.

Bạch Yến chỉ là con tin có hay không cũng chẳng sao, cho dù chết thì bọn chúng cũng vẫn còn cách khác để khiến Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên ngoan ngoãn nghe theo.

Trong mắt Bạch Yến đầy vẻ không cam lòng.

Cô ta không sợ chết, chỉ sợ chết một cách không rõ ràng.

Vút vút!

Đúng lúc này, bốn con dao bay lặng lẽ tấn công.

Giây tiếp theo, các khớp tứ chi của Sử Kiến đều bị dao bay găm chặt.

Máu chảy như nước tràn bờ đê.

Sử Kiến cũng sững người ngay tại chỗ, con dao găm trên tay rơi xuống, bịch một tiếng, anh ta nằm luôn xuống đất.

Ầm!

Cảnh tượng này lập tức khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc đến ngây người, Đồng Đông Cầu và Đồng Tri Thu cũng không thể tin được.

Bạch Yến lại càng trợn mắt to hơn, vừa nãy cô ta còn tưởng rằng mình sắp chết rồi.

“Vương Nhất, anh, anh…”

Sử Kiến nằm trên đất, đau dữ dội đến mức không nói được lời nào.

Vương Nhất tới trước mặt anh ta như chốn không người, nhìn anh ta từ trên xuống: “Nói sự thật về ba cô ấy thì tôi tha cho anh một mạng.”

Đồng Yên Nhiên nhân cơ hội này cởi trói cho Bạch Yến.

Sử Kiến kinh hãi, dưới cơn sợ hãi của cái chết, anh ta nhanh chóng nói ra.

“Ba cô không chỉ chết trận mà còn mang danh ‘kẻ phản bội’, thật ra đều do chúng tôi làm, tiết lộ tung tích của ông ta cho phạm nhân, mượn tay bọn họ giết ba cô!”

Bạch Yến choáng váng, nước mắt chảy dài.

“Ba!”

Giây tiếp theo, vẻ mặt cô ta chợt trở nên hung dữ, cô ta rút khẩu súng cảnh sát ra nhắm vào đầu Sử Kiến.

“Tôi giết anh…”

Dưới cơn tức giận, vẻ mặt Bạch Yến càng hung tợn hơn.

Vương Nhất bình tĩnh, không ngăn cản.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.