CHƯƠNG 1288
“Hạng mục này là vì nhân dân, vì cả Thiên An, thế mà cô lại… hầy, việc đến nước này, cô muốn thông báo với đông đảo cư dân thành phố thế nào đây?”
Vừa nghe thấy những câu có vẻ chính phủ thế này, Vương Nhất biết ngay ông ta là muốn dồn Lệ Tinh vào chỗ chết.
Trên mặt Lý Khinh Hồng hiện lên vẻ lo lắng: “Thi tổng, nếu là Lệ Tinh của tôi làm sai, tôi sẽ không bào chữa gì cả, nhưng tất cả là do Kim thị bội ước trước, chúng tôi cũng là người bị hại mà!”
“Không cần nói nữa.”
Thi Việt Hải vẫy tay cắt ngang, lạnh lùng nhìn Lý Khinh Hồng: “Tất nhiên Kim Thị cũng có chỗ không đúng, nhưng cái tên được ghi trên hợp đồng là của công ty cô, trên đó cũng chỉ có mình con dấu của tập đoàn Lệ Tinh, nên người phải đứng ra gánh chịu trách nhiệm trước pháp luật… là cô!”
Sắc mặt Lý Khinh Hồng tức khắc tái nhợt, cô ta cố gắng hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi: “Vậy ông nói xem phải làm sao bây giờ?”
Trong tình huống này, cô ta thật sự không tìm được cách nào khác nữa.
Thi Việt Hải nở nụ cười khinh miệt, đáp: “Tập đoàn Lệ Tinh tiếp nhận hạng mục xây dựng của thành phố lại lật lọng, làm trái quy định, dẫn tới bên tôi bị tổn thất nặng nề, kế hoạch sông Thiên An cũng gặp trở ngại. Tôi yêu cầu Lệ Tinh phải bồi thường mọi tổn thất!”
“Giao toàn bộ tập đoàn Lệ Tinh ra đây chịu tội thay đi.”
Tuy Thi Việt Hải đã rời đi, nhưng những lời của ông ta vẫn còn văng vẳng bên tai cô ta.
Lý Khinh Hồng nghiến chặt răng, cả người run lên dữ dội, bần thần bước về phía văn phòng chủ tịch như người mất hồn.
“Khinh Hồng…”
Trong lòng Vương Nhất bất an vô cùng, vội vàng đuổi theo.
Rầm!
Cửa phòng chủ tịch đột ngột đóng lại.
Dù cô ta đã cố gắng đè tiếng khóc của mình xuống, nhưng Vương Nhất đứng ngoài cửa vẫn nghe thấy rõ ràng.
“Khinh Hồng, em mở cửa cho anh đi, có gì chúng ta cùng nhau đối mặt!”
Vương Nhất sốt ruột gõ cửa liên hồi, Tiêu Đào móc chìa khóa ra, lại phát hiện cửa đã được khóa trái từ bên trong.
“Lý tổng đâu rồi?”
Phương Huệ cũng vội vã xông tới, mặt mày khấp khởi lo âu.
Lý Mộng Đình sợ sệt bước theo sau đám đông khẽ ngước mắt nhìn, vừa hay đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Vương Nhất, lại hoảng sợ vội cúi đầu xuống.
Lách cách!
Đúng lúc này, của phòng chủ tịch bật mở.
Lý Khinh Hồng đứng trước cửa, hai mắt đỏ bừng.
“Khinh Hồng…”
Vương Nhất muốn tiến lên an ủi thì lại thấy trên mặt Lý Khinh Hồng cố gắng nở nụ cười miễn cưỡng.
“Mọi người, là tôi có lỗi với mọi người.”
Cô ta khom lưng, cúi đầu với những người có mặt ở đây.