CHƯƠNG 1316
Anh khẽ lẩm bẩm cái tên này.
Cách đó không xa, Nhan Cẩm Lai và Nhan Dịch Phi đã sốc tới mức nói không thành lời.
Thiết Diện vậy mà đã tháo mặt nạ xuống!
Phải biết, đây là giới hạn của ông ta, dù là bọn họ cũng không dám kêu Thiết Diện tháo mặt nạ sắt xuống!
Một lát sau, Mục Cẩm Lai lại tức giận gầm lên: “Thiết Diện, tôi kêu ông giết cậu ta!”
Hành vi của Thiết Diện đã hoàn toàn khơi dậy sát ý của ông ta.
“Im miệng cho tôi!”
Ngay sau đó, Thiết Diện lại đeo mặt nạ lên, bỗng xoay người lại, lạnh lùng nhìn Nhan Cẩm Lai.
“Ông nói cái gì?”
Nhan Cẩm Lai và Nhan Dịch Phi đều đần mặt.
Thiết Diện làm việc cho bọn họ vậy mà dám kêu bọn họ im miệng?
Hai giây sau, vẻ mặt của Nhan Cẩm Lai cuối cùng cũng trở nên xám xịt: “Thiết Diện, ông không biết ông có thân phận gì sao? Hay là nói, ông muốn phản bội nhà họ Nhan tôi?”
“Gia chủ Nhan, tôi có thể giết bất cứ ai cho ông, duy nhất người này, tôi không giết được.”
Thiết Diện lạnh giọng nói: “Ngoài ra, hai năm nay, tôi cũng đã làm không ít việc cho nhà họ Nhan, sớm đã trả hết ơn thu giữ lúc đầu của các người, mời các người tìm cao nhân khác!”
Nói xong lại cúi người trước Vương Nhất, nói một câu: “Cảm ơn ơn không giết của năm đó.”
Sau đó, cất bước rời khỏi biệt thự của nhà họ Kim.
“Ông đứng lại cho tôi!”
Nhan Cẩm Lai lại phẫn nộ chặn ở cửa nhà họ Kim, không cho Thiết Diện rời đi: “Lời này của ông là có ý gì, tưởng rằng thay tôi giết mấy người thì có thể thoát ly nhà họ Nhan sao? Đây là nằm mơ!”
Giọng điệu của Thiết Diện cũng trở lạnh: “Nếu là người khác, tôi tuyệt đối không do dự, nhưng cậu ta, là người mà các người mãi mãi không chọc nổi, muốn giết cậu ta, trước tiên bước qua xác của tôi đi!”
Lời này nói rất đanh thép, Nhan Cẩm Lai và Nhan Dịch Phi cũng thay đổi sắc mặt.
Dáng vẻ này của Thiết Diện ngay cả bọn họ cũng chưa từng thấy.
“Hỗn láo, cậu ta chỉ là một kẻ ở rể, có gì không thể chọc? Tôi thấy ông là cố ý muốn phản bội nhà họ Nhan tôi!”
Nhan Cẩm Lai nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ngu xuẩn.”
Giọng điệu của Thiết Diện lại lạnh đi vài phần: “Các người lúc đầu thu giữ tôi chẳng qua chỉ là thấy thực lực của tôi mạnh, sau khi thương thế khôi phục thì có thể làm việc cho các người. Bây giờ chúng ta đã hết nợ nần, nếu còn quấn lấy, đừng trách tôi không niệm tình cũ!”
Nghe vậy, trong mắt Nhan Cẩm Lai cũng lóe lên một tia tàn độc.
“Thiết Diện, tôi cho ông thêm một cơ hội suy nghĩ lại, nếu không ông cũng cùng chết đi!”
Khi nói lời này, khí thế toàn thân Nhan Cẩm Lai sôi sục, rõ ràng đã động sát cơ.
Lúc này, Vương Nhất khẽ lên tiếng: “Thiết Diện, nên giải quyết như nào, tôi nghĩ trong lòng ông đã có đáp án.”
Thiết Diện hơi cúi người: “Vâng, cậu Vương.”