CHƯƠNG 1387
Khương Nhã My ngơ ngác nhìn thật lâu, bỗng nhiên thu hồi ánh mắt.
“Anh không đi, tôi tự mình đi.”
Nói xong, liền chạy ra ngoài.
Vương Nhất không đuổi theo, chỉ nhìn bóng lưng Khương Nhã My khe khẽ thở dài.
Cô ta còn muốn biết chân tướng hơn cả bản thân mình, nhưng lại xem nhẹ một điểm, thường thường lúc này chân tướng là tàn khốc nhất.
Vương Nhất lấy từ trong túi ra một tấm ảnh ố vàng.
Trong ảnh là hai gương mặt tuấn lãng đang đứng, chính là anh và Tiêu Minh.
Mà phía dưới tấm ảnh, còn có một tấm ảnh.
Đây là một bức ảnh được chụp tại hiện trường.
Ảnh chụp không có gì cả, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy một mảnh nhỏ của vòng thép.
Đây là bức ảnh Vương Nhất chụp khi rời khỏi nhà họ Kim hôm đó.
Lúc ấy, Vương Nhất để Lãnh Nhan giết Lý Tinh Sở, lại bị một cường giả thực lực sâu không lường được ngăn trở.
Anh ta từ trong tay Lãnh Nhan mang đi Lý Tinh Sở, hơn nữa Lãnh Nhan đuổi thế nào cũng đuổi không kịp.
Căn cứ vào hồi ức của ba người Lãnh Nhan, Thiết Diện, Hồng Phật, người nọ giống như con dơi đứng ngược dưới mái hiên.
Có phải là Dơi mà anh muốn tìm không?
Vương Nhất không biết.
Nhưng Vương Nhất biết, trước mắt xem ra, bên cạnh anh còn có người như vậy.
Bởi vì, có thể từ trong tay Lãnh Nhan đoạt được con tin, một kích đẩy lui, thiên hạ ít có.
Tiêu Minh tính là một người.
Mà vũ khí của anh ta, lại là vòng thép đeo trên tay.
Hoàn toàn phù hợp với các mảnh vỡ vũ khí còn lại tại hiện trường.
Đủ loại dấu hiệu, mũi nhọn đều hướng về phía anh ta.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Vương Nhất lại nói những lời này với Khương Nhã My.
Anh sợ, càng tiếp cận chân tướng, lại càng do dự không tiến lên.
“Tiêu Minh, cậu sẽ là kẻ thù sao…”
Vương Nhất ngưng mắt nhìn ảnh chụp, thì thào tự nói.
….
Trải qua mấy ngày nay Lý Khinh Hồng chạy ngược chạy xuôi, cùng nhiều công ty đạt thành hợp tác, giá trị thị trường của tập đoàn Lệ Tinh đột phá một triệu năm trăm tỷ.
Tin tức muốn thành lập công ty con ở Giang Thành, cũng lan truyền nhanh chóng.
Khoảng cách đến Giang Thành, cũng càng ngày càng gần.
Lý Khinh Hồng giống như một người vợ hiền, sửa sang lại quần áo cho Vương Nhất: “Đến rồi thì gọi điện thoại cho em.”