CHƯƠNG 1442
“Cảm, cảm ơn!”
Châu Phong run run nhận lấy, lại run run châm lửa.
Sau khi do dự một chút, anh ta quyết định giúp Vương Nhất châm lửa.
Đến cả anh ta cũng không biết tại sao mình phải làm thế nào?
Như một phản xạ có điều kiện vậy,
Nhưng Vương Nhất lại từ chối: “Tôi có rồi.”
Anh tự mình châm thuốc, sau đó hai người đàn ông đứng trong toilet hút thuốc phì phèo.
“Khục khục!”
Thuốc lá đặc chế của chiến vực rất gắt mũi, Châu Phong liên tục ho khan vài cái.
“Hút chậm thôi, người bình thường đều hút không quen loại này.”
Châu Phong cười khổ rồi đáp: “Mất mặt sao? Tôi không hề cảm thấy anh mất mặt chút nào?”
Anh ta đều nhìn thấy mọi việc, dù là những lời chế giễu của Lương Hà, Từ Thảo hay sự phách lối của Bạch Dĩnh, Vương Nhất đều không thực sự tức giận.
Anh nhưng một người ngoài cuộc cười cười nhìn bọn Bạch Dĩnh biểu diễn.
Vương Nhất mỉm cười không đáp.
Châu Phong nói tiếp: “Họ tặng những món ăn đó và rượu đều là vì nể mặt anh đúng không!”
Vương Nhất thèm thuồng hút thuốc, anh rất nhớ vị thuốc này.
Đến khi thuốc đã tắt ngấm, anh mới ném đầu lọc vào gạt tàn: “Tuy cái người tên Bạch Dĩnh đó rất nông cạn nhưng ít nhất cô ta nói đúng một câu, kết bạn với loại người thế nào rất quan trọng.”
“Anh càng rõ hơn tôi tầm quan trọng của câu nói này.”
Nói xong, Vương Nhất phất tay định rời đi.
Châu Phong trầm mặc một lúc rồi nhìn điếu thuốc đặc chế trong tay.
Sau khi thuốc tắt, anh ta cũng trở lại.
Thấy Vương Nhất và Châu Phong trẻ trước người sau quay về phòng bao, Bạch Dĩnh lập tức cười lạnh.
“Tuyết Nhi, bạn trai cậu mặt dày thật đấy, thấy Châu Phong đi vệ sinh cũng đi theo, muốn lôi kéo lấy lòng cậu ấy chứ gì.”
“Bạch Dĩnh!”
Lý Tuyết Nhi còn chưa lên tiếng thì Châu Phong đã bất mãn hét lên.
Vương Nhất ngồi vào chỗ như không có chuyện gì, chỉ ăn ăn uống uống.
Bạch Dĩnh sững người, bất mãn ngậm miệng.
Nhưng rất nhanh, cô ta lại cười bí hiểm với Châu Phong: “Châu Phong, tôi biết cậu khiêm tốn, không muốn người khác biết cậu quen với Cậu Hạ, nhưng hôm nay họp lớp, có chuyện gì thì cứ chia sẻ chứ!”
Châu Phong bỗng có linh cảm không lành, anh ta tóm lấy vai Bạch Dĩnh: “Cậu đã làm cái gì?”
Anh ta nhìn chằm chằm Bạch Dĩnh, nét mặt vặn vẹo tới đáng sợ.
Bạch Dĩnh sững người, sau đó rũ vai Châu Phong và cười: “Cũng không có gì, chỉ là Cậu Hạ đã tặng cho chúng ta nhiều đồ ăn như thế, tôi muốn đích thân cảm ơn một tiếng nên đã bảo quản lý của Đồng Tước Đài mời Cậu Hạ tới đây.”