Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1487



CHƯƠNG 1487

Vương Nhất cũng luôn đợi Hạ Trân có thể đi ra.

Anh không thể cùng với Hạ Trân có một cuộc tình khắc cốt ghi tâm, nhưng có thể cho cô ta mặc váy cưới, đeo dây chuyền kim cương, làm một cô gái đẹp nhất.

Cạch!

Cuối cùng cửa phòng đã mở hé ra.

Hạ Trân lo lắng xách vạt váy cưới từ từ đi ra.

Cô ta mặt mày lo lắng, sợ váy cưới mặc trên người mình không được đẹp.

Tuy nhiên, sau khi cô ta đi ra, cả căn phòng lại yên lặng lạ thường.

Tất cả những ánh nhìn vốn tập trung trên người Hạ Chi Tinh thì giờ đây đều tập trung trên người Hạ Trân.

Hạ Chi Tinh còn trợn to mắt, bàn tay cầm ly rượu cũng đang run rẩy kịch liệt.

Hạ Trân của lúc này giống một công chúa hơn cô ta.

Thoáng cái bị nhiều người nhìn như vậy, Hạ Trân có hơi lo lắng, không nhịn được mà nhìn sang Vương Nhất: “Mặc vào rất kỳ lạ sao?”

Vương Nhất nhìn rất lâu, gật đầu: “Có hơi lạ.”

Gương mặt nhỏ của Hạ Trân lập tức đỏ bừng.

Cô ta biết ngay không hợp mà!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Khi cô ta đang chuẩn bị chạy về chuẩn bị thay ra, Vương Nhất lại chỉ: “Chỗ kỳ lạ ở đây.”

Vương Nhất chỉ vào chân của Hạ Trân, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Bản thân cô ta cũng cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy trên ciếc váy cưới trắng tinh của cô ta lại đi một đôi giày vải phai màu.

Nhìn trông rất không ăn nhập.

Vương Nhất quay đầu liếc nhìn Lãnh Nhan, Lãnh Nhan lại phất tay.

Ngay lập tức một người đàn ông lại rút ra một chiếc hộp, mở ra xem, là một đôi cao gót màu trắng có đính kim cương vụn màu bạc.

“Cởi giày đi.” Vương Nhất nói.

“Á?”

Hạ Trân xấu hổ tới mức đỏ bừng mặt.

Vương Nhất lại không quan tâm, tự mình cởi giày của Hạ Trân ra.

“A…”

Cô ta sửng sốt thốt lên một tiếng, vô thức lùi lại một bước.

Vương Nhất đi đôi cao gót vào chân của Hạ Trân, vì vậy, cô ta cao thêm không ít.

Loại cảm giác không ăn nhập của trước đó lập tức biến mất.

Vương Nhất gật đầu hài lòng: “Như vậy mới giống một công chúa.”

Hạ Trân vẫn là lần đầu tiên đi giày cao gót, có chút đứng không vững, vô thức vịn vào cánh tay của Vương Nhất.

Trên mặt Vương Nhất nở nụ cười: “Mặc rồi thì tự mình đi thử.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.