Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1489



CHƯƠNG 1489

Theo cô ta thấy, Hạ Trân vì nhiều năm bị bệnh, về cơ bản không có tiền tiêu vặt gì cả, cho nên tích lũy của cô cũng rất ít, sao có thể thoáng cái lấy ra nhiều tiền như vậy?

Trừ hàng fake, cô ta không nghĩ được cái khác.

Một bạn nữ không nhìn nữa, không nhịn được mà nói: “Chi Tinh, sợi dây chuyền và chiếc váy cưới này đều là hàng thật.”

“Ngay cả cô trước đó cũng nói là thật…”

Lại có người nói.

Hạ Chi Tinh lập tức nổi giận: “Các người im miệng hết cho tôi.”

Ánh mắt của cô ta vô cùng u ám: “Tôi nói là giả thì nó là giả, còn cần các người nói sao?”

Đùa gì chứ, cô ta đương nhiên biết cái này là thật, nhưng cô ta không vui khi nó mặc trên người Hạ Trân, càng không vui khi một mình Hạ Trân chiếm hết hào quang của cô ta.

“Các người không tin đúng không? Tôi xé cho các người xem!”

Hạ Chi Tinh mặt mày mỉa mai đi tới trước mặt Hạ Trân, chuẩn bị xé chiếc váy cưới trên người cô ta.

“Á! Chị làm cái gì?”

Mặt mày Hạ Trân thay đổi, vội vàng đưa tay ngăn cản.

“Tôi cho cô mua đồ giả này!”

Biểu cảm của Hạ Chi Tinh trở nên dữ tợn, đánh nhau với Hạ Trân.

Hạ Trân sức yếu, không phải đối thủ, lập tức bị Hạ Chi Tinh đẩy ngã ra sô pha.

Xoẹt—

Sau một tiếng chói tai vang lên, chiếc váy cưới trên người Hạ Trân bị xé ra một góc.

Vẫn may chỉ là góc ở bên tà, không có lộ hàng.

Nhưng Hạ Trân vẫn cực kỳ đau lòng.

Đây là món quà quý giá đầu tiên trong cuộc đời của cô ta, ấy vậy mà bị hủy rồi.

Nghĩ tới đây, hai mắt của cô ta đỏ lên, nước mắt tí tách rơi xuống.

“Ha ha ha… tôi nói là giả mà? Vừa xé thì rách?”

Hạ Chi Tinh thở phì phò nói, vừa rồi vì xé rách một góc đó đã tiêu tốn rất nhiều sức của cô ta.

Nhưng chỉ cần nhìn thấy bộ dạng đau lòng của Hạ Trân thì cô ta cảm thấy rất vui.

Vương Nhất không có nhúng tay, chỉ yên lặng nhìn.

Nếu anh muốn ra tay, Hạ Chi Tinh căn bản không có cơ hội đụng vào Hạ Trân.

Anh không ra tay là muốn Hạ Trân hiểu, khóc lóc không giải quyết được bất cứ vấn đề gì cả.

Giống như bây giờ, quần áo trên người bị Hạ Chi Tinh xé, cô ta không đứng lên phản kháng, mà ngồi lau nước mắt.

Vì vậy, Vương Nhất không định ra tay, mà dẫn dắt Hạ Trân.

“Chiếc váy cưới này cô có biết đáng bao nhiêu tiền không? Cô xé hỏng một góc thì phải bồi thường theo giá gốc.”

Vương Nhất nhìn Hạ Chi Tinh, hờ hững nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.