CHƯƠNG 1498
“Đây là tài liệu chi tiết hiện nay về các dư đảng còn lại của nhà họ Văn.”
Lãnh Nhan đưa cho một bản báo cáo.
Vương Nhất nghiêm túc xem.
Kết quả phát hiện, phần lớn mọi người đều rời khỏi Giang Thành, có người định cư ở khu vực thành phố G và những thành phố khác, chỉ có một mình Văn Đào vẫn ở Giang Thành.
Hơn nữa, không lâu trước đó từng xuất hiện ở Thiên An.
Vương Nhất gập bản báo cáo thông tin này lại: “Những tư liệu này chỉ có thể xác định Văn Đào bị tình nghi rất lớn, không thể hoàn toàn chắc chắn là anh ta, gọi người tiếp tục điều tra.”
Ở Giang Thành chơi hai ngày thì Lý Khinh Hồng mang Vương Tử Lam về Thiên An.
Trước khi rời đi, Vương Nhất đặc biệt dặn dò Lý Khinh Hồng, anh không ở bên cạnh, phải chú ý an toàn.
Vì để bảo vệ Lý Khinh Hồng, Vương Nhất còn đặc biệt để Thiết Diện và Hồng Phật ở lại Thiên An, ngoài ra có hiệp hội võ đạo ở Thiên An do Diệp Kình Hiên cầm đầu.
Nhưng cho dù là như vậy, anh vẫn cảm thấy bất an trong lòng.
Lý Khinh Hồng lại mỉm cười: “Anh cũng vậy.”
Cô bổ một quả táo, cắt vỏ táo thành rải dài: “Nhìn vỏ táo này đi, nếu anh làm chuyện có lỗi với em thì em sẽ cắt bỏ giống như cắt vỏ táo này.”
Vương Nhất dở khóc dở cười, cô vẫn nhớ chuyện của Khương Nhã My.
Xong việc, Vương Nhất lại đặt một phòng cho Khương Nhã My, không hề ở cùng nhau.
Dõi theo hai mẹ con Lý Khinh Hồng rời đi, Vương Nhất và Phương Huệ, Lý Mộng Đình đi tới chi nhánh ở Giang Thành.
Phía trụ sở chính, Lục Tiếp phái nhóm Cốt Can tới, hỗ trợ cho chi nhánh ở Giang Thành đang phát triển.
Cộng thêm sự hỗ trợ của tập đoàn Cự Phong, chi nhánh ở Giang Thành ngay từ đầu đã vượt xa xí nghiệp bản địa khác của Giang Thành.
Khi Khương Nhã My muốn rời đi, tiếp tục đi tìm kiếm Tiêu Minh, lại bị Vương Nhất cản lại.
“Cô ở đây đi, chuyện của Tiêu Minh tôi cũng sẽ đi tìm.”
Vẻ mặt của Vương Nhất rất nghiêm túc.
Anh sợ Khương Nhã My lại gặp phải người của “Võng Lượng”.
Hơn nữa người của tổ chức bọn họ rất có khả năng không phải con người.
“Vương Nhất, tôi có thể xin nghỉ vài ngày không? Tôi muốn đi thăm mẹ nuôi của tôi.”
Lý Mộng Đình báo cáo với Vương Nhất.
Cô ta đến Giang Thành, nguyên nhân rất lớn là vì Văn Bội Cầm mà tới.
Nhưng sau khi tới Giang Thành, cô ta luôn vì nguyên nhân công việc không có thời gian đi thăm Văn Bội Cầm, trong lòng rất là áy náy.
Lẽ thường tình của con người, Vương Nhất trực tiếp đồng ý: “Lát nữa tôi đi cùng với cô, tôi cũng muốn đi thăm bà ta.”
Anh vẫn nhớ chuyện của Văn Đào, nếu Văn Đào luôn ở Giang Thành, nhất định sẽ đi tìm Văn Bội Cầm.