Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1606



Chương 1606

Vương Nhất không hề hay biết, lúc này Hồ Vĩnh Như đã bị nhà họ Hồ khống chế, không chỉ bị nhốt trong phòng, bị người thân giam cầm, mà ngay cả điện thoại di động và các thiết bị liên lạc khác cũng đã bị tịch thu.

Vương Nhất liên tục gọi điện mấy lần cũng không có người bắt máy, cuối cùng dứt khoát tắt máy.

Anh lập tức biết đã xảy ra chuyện không ổn.

Do dự một lúc, Vương Nhất bấm số gọi cho Hồ Hoàng Việt.

Bíp bíp bíp…

Điện thoại vang lên mấy tiếng, sau đó nhanh chóng được Hồ Hoàng Việt bắt máy.

“Ngài Vương, có chuyện gì vậy?”

Giọng nói của Hồ Hoàng Việt trầm thấp, có thể nhận ra tâm trạng của ông ta không tốt lắm.

Vương Nhất dò hỏi: “Bây giờ ông đang ở đâu?”

Hồ Hoàng Việt đáp: “Bây giờ tôi còn đang ở tập đoàn Cự Phong, sắp tan tầm rồi.”

Vương Nhất trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “Hôm nay tâm trạng của ông không được tốt lắm?”

Hồ Hoàng Việt cũng không giấu diếm điều gì, thành thật nói hôm nay là đại thọ 70 tuổi của Hồ Cương.

Nghe vậy, ánh mắt của Vương Nhất lộ vẻ kinh ngạc: “Hôm nay là đại thọ 70 tuổi của Hồ Cương?”

“Phải.”

Hồ Hoàng Việt nói: “Không chỉ tất cả mọi người trong nhà họ Hồ đều phải có mặt, mà những nhân vật nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp ở Giang Thành cũng sẽ đến dự.”

Giọng nói của Hồ Hoàng Việt trầm thấp, mang theo chút phiền muộn, dường như đang có tâm sự.

Vương Nhất đương nhiên biết vì sao Hồ Hoàng Việt lại sầu não như vậy.

Nhà họ Hồ chính là một gia tộc được tôn trọng vì sự cường giả, không có chút tình cảm gia đình hay tình người nào tồn tại trong đó.

Nhà họ Hồ đã hại vợ con ông ta ly tán, thậm chí còn vứt bỏ ông ta, phải nói trong lòng ông ta không thể nào không oán hận họ.

Nhưng tất cả oán hận đều đã tan thành mây khói vì lần quỳ gối trước của Hồ Cương.

Suy cho cùng thì Hồ Cương cũng là ba của Hồ Hoàng Việt.

Đại thọ 70 tuổi của cha già, ông ta là con trai nhưng không thể đi, có thể tưởng tượng được trong lòng ông ta rối rắm như thế nào.

Nhưng vào giờ phút này, Vương Nhất không có thời gian quan tâm đến tâm trạng của Hồ Hoàng Việt, anh trực tiếp hỏi: “Nếu tất cả các thành viên của nhà họ Hồ đều có mặt thì Hồ Vĩnh Như cũng sẽ tham dự, đúng không?”

“Đương nhiên.”

Hồ Hoàng Việt gật đầu một cái, đột nhiên như nhớ ra điều gì, giọng nói của ông ta trở nên cực kỳ nghiêm túc.

“Ngài Vương, có phải Hồ Vĩnh Như đã chọc giận ngài không?”

“Không có, tôi chỉ nhờ cô ấy chăm sóc Tử Lam, nhưng tôi lại không thể liên lạc được với cô ấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.