Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1610



Chương 1610

“Cô ta thật sự là người của Chiến Vực sao? Người của Chiến Vực sẽ không xuống tay tàn nhẫn như vậy chứ?”

“Thân thủ của cô ta còn mạnh hơn nhiều so với một số cao thủ trong Chiến Vực. Cô ta đến nhà họ Hồ chắc hẳn để gây rối rồi.”

Trong đầu nghĩ đến hai câu này, những vị khách có mặt nhát gan sợ phiền phức không dám nán lại lâu.

Dù sao người đến cũng là người của Chiến Vực.

Không thể trêu chọc!

“Hồ gia chủ, nếu đã gửi quà mừng thọ, rượu chúc thọ cũng uống xong rồi thì chúng tôi cũng nên xin phép từ biệt.”

“Tôi cũng vậy, ong Hồ, ngài chậm rãi uống.”

Một số nhân vật có tiếng tăm đều lần lượt cáo từ.

Lúc rời đi, bọn họ còn đi vòng qua Lãnh Nhan, rất sợ Lãnh Nhan sẽ đột nhiên ra tay với bọn họ.

Chẳng mấy chốc, đại viện nhà họ Hồ đã vắng vẻ hơn, trừ một số người của nhà họ Hồ thì chỉ có một ít khách khứa ở lại xem náo nhiệt.

Mặc dù Lãnh Nhan đã thể hiện ra thực lực cường đại của mình, nhưng bọn họ vẫn không tin Lãnh Nhan có thể bình an vô sự mà rút lui khỏi đây.

Dù sao nhà họ Hồ cũng là một gia đình giàu có ở Giang Thành.

Hơn nữa, hai gia tộc lớn như nhà họ Hạ và nhà họ Lục còn chưa đến.

Mà mọi người trong nhà họ Hồ lúc này cũng đã kịp thời phản ứng lại, căm giận trừng mắt nhìn Lãnh Nhan.

“Cô thật sự to gan lắm, chỉ là một vệ sĩ tầm thường mà cũng dám tới nhà họ Hồ của tôi gây chuyện!”

“Hôm nay là đại thọ 70 tuổi của ông nội tôi, không nên thấy máu tanh, nếu như không đưa ra một lời giải thích hợp lý thì cô đừng hòng rời khỏi đây!”

Hồ Vĩnh Hiên cũng tức giận gầm lên.

Ông nội vừa mới giao lại vị trí gia chủ đời sau cho anh ta, anh ta nhất định phải biểu hiện tốt một chút.

Lãnh Nhan thản nhiên liếc nhìn đối phương.

Bị đôi mắt đỏ rực của Lãnh Nhan nhìn chằm chằm, Hồ Vĩnh Hiên thật sự có cảm giác như bị dã thú hung tàn nhìn thẳng.

“Giải thích? Được, tôi cho anh.”

Lãnh Nhan lạnh lùng bật cười, bóng dáng của cô ta lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của nhiều người, cô ta xuất hiện trước mặt Hồ Vĩnh Hiên như một bóng ma.

Sắc mặt Hồ Vĩnh Hiên đại biến: “Người đâu, mau bảo vệ tôi!”

Nhưng mà đã quá muộn.

Lãnh Nhan đã tát một cái thật mạnh vào mặt Hồ Vĩnh Hiên, trực tiếp đánh bay anh ta, máu thịt văng khắp nơi.

“Lời giải thích này đã đủ chưa? Không đủ thì còn nữa.”

Lãnh Nhan thản nhiên cầm tờ khăn lau trắng trên bàn của tân khách lên, ung dung lau chùi vết máu trên tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.