Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1616



Chương 1616

Tất cả khách khứa lũ lượt rời đi.

Bọn họ không những sợ thực lực đáng sợ mà thủ hạ của Vương Nhất thể hiện, còn vì bọn họ nhận ra thân phận của Vương Nhất.

Chủ tịch của tập đoàn Cự Phong, người đứng đầu ở chi nhánh Giang Thành của tập đoàn Lệ Tinh.

Chỉ hai thân phận này thôi thì đủ khiến những khách khứa đó dừng bước.

Dù sao trong số khách mời, có khá nhiều các ông trùm của thương giới.

Bọn họ và nhà họ Hồ nhiều nhất chỉ là qua lại trong việc kinh doanh, không có thù hận ở mặt bản chất với Vương Nhất, nếu do nhà họ Hồ, cùng lúc đắc tội với hai xí nghiệp cực lớn như tập đoàn Cự Phong và tập đoàn Lệ Tinh, điều này có hơi được không bằng mất.

Sắc mặt của Hồ Cương cực kỳ khó coi, vội vàng níu kéo.

“Các vị xin dừng bước, hôm nay là đại thọ 70 của tôi, tôi cược cả tôn nghiêm của nhà họ Hồ, tuyệt đối không cho phép có ai phá hỏng niềm vinh dự này.”

“Chuyện này là nỗi nhục của nhà họ Hồ tôi, về sau truyền ra ngoài, tôi có mặt mũi gì đứng vững ở Giang Thành?”

“Vậy nên tối nay không phải cậu ta chết thì là ta chết!”

Giọng nói của Hồ Cương vang dội, mang theo sự phẫn nộ cực đoan, văng vẳng ở trong biệt thự của nhà họ Hồ.

Các khách khứa của nhà họ Hồ vừa định đi, lúc này lại dừng bước.

Bọn họ cũng muốn biết nhà họ Hồ dựa vào đâu mà chặn Vương Nhất, Vương Nhất dựa vào đâu mà tới khiêu chiến một đại hào môn.

“Vương Nhất!”

Ngay sau đó, giọng của Vương Nhất nâng lên quãng tám, tức giận chiếc Jeep đó.

“Nếu cậu muốn gây sự, vậy thì xuống xe, trốn ở trong xe làm rùa rụt cổ, tính là đàn ông gì chứ?”

“Ông muốn chết…”

Lãnh Nhan nổi giận, muốn một đao kết thúc ông ta.

Trong xe lại truyền ra tiếng quát trầm thấp.

“Lùi xuống!”

Giọng nói rền vang, tất cả mọi người có mặt ở đây lập tức thay đổi.

Đây là ở trong xe đó!

Giọng của Vương Nhất xuyên qua cửa sổ xe truyền ra bên ngoài, nhưng vẫn giống như sấm sét vang dội, có thể thấy lực xuyên thủng mạnh cỡ nào.

Lãnh Nhan giết người như ngóe, sau khi nghe thấy tiếng quát này, vậy mà ngoan ngoãn như cừu con, lùi sang một bên.

Giọng của Vương Nhất lại truyền ra.

“Kêu tôi xuống xe thì đại biểu tôi đích thân giải quyết chuyện này, ông có lá gan này không?”

Tâm thần của tất cả mọi người run rẩy.

Vẻ mặt Hồ Cương cực kỳ khinh thường: “Chỉ là một thằng ở rể, có gì đáng sợ? Xuống xe cho tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.