Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1625



Chương 1625

Khách khứa mà nhà họ Hồ mời tới cũng sốc mất quá nửa, chỉ còn lại vài người to gan, tiếp tục xem.

Bất luận sự việc cuối cùng ra sao, đại thọ 70 tuổi này của Hồ Cương đã không tổ chức được nữa.

“Lẽ nào không phải sao?”

Hồ Hoàng Việt cười lạnh nói: “Các người không phải vẫn cho rằng tôi là Hồ Hoàng Việt của trước kia chứ? Tôi sớm đã muốn làm vậy rồi, là cậu Vương cho tôi cơ hội này.”

Hồ Hoàng Việt nhìn sang Vương Nhất, Vương Nhất hờ hững gật đầu với ông ta.

Hồ Hoàng Việt tiếp tục nói: “Bắt đầu từ bây giờ, không có sự cho phép của tôi, các người ai dám nói thêm một câu, bất luận nam hay nữ, vả miệng đang chờ!”

Những lời này không chỉ bá đạo, căn bản không để nhà họ Hồ vào trong mắt.

Hồ Cương đột nhiên xua tay, mặt mày âm trầm nhìn Hồ Hoàng Việt.

“Từ lần cắt đứt quan hệ trước, chúng ta đã không còn quan hệ, mày lấy thân phận gì lo liệu ma chay cho tao!”

Hồ Cương dùng chuyện cắt đứt quan hệ ba con để đuổi Hồ Hoàng Việt đi, không ngờ Hồ Cương căn bản không nhúc nhích, trên mặt mang theo vẻ mỉa mai.

“Ông còn tưởng tôi dùng thân phận của nhà họ Hồ quay trở lại nơi này ư? Sai rồi, tôi là dùng thân phận thủ hạ của cậu Vương quay lại nơi này! Các người giấu con gái của cậu Vương, hôm nay còn muốn sống rời đi sao?”

Ánh mắt của Hồ Hoàng Việt quét qua mọi người, giọng nói đanh thép.

“Tối nay, không chỉ nhà họ Hồ phải diệt, tất cả người tham gia sẽ vì chuyện này mà mất đi tính mạng!”

Ầm!

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người trong biệt thự đều run rẩy cơ thể, nhìn Hồ Hoàng Việt với ánh mắt khó tin.

Mà người của nhà họ Hồ đã ra tay với Hồ Vĩnh Như và Vương Tử Lam như Hồ Vĩnh Hiên, Hồ Minh Chính, Hồ Khánh Vinh thì không khỏi tâm thần run rẩy.

Một giây vừa rồi, cả người bọn họ đều đang run rẩy.

Bọn họ nghe ra ý trong lời Hồ Hoàng Việt, nhà họ Hồ tối nay buộc phải máu chảy thành sông.

Mà ông ta là tiên phong, xông lên làm việc cho Vương Nhất.

Đây không phải là Vương Nhất lợi dụng ông ta, ngược lại là cho ông ta toại nguyện, cho ông ta cơ hội.

Ông ta muốn làm như vậy từ lâu!

Những hình ảnh trong quá khứ giống như cưỡi ngựa xem hoa hiện ra trước mắt Hồ Hoàng Việt.

Cho dù là ông ta cũng không nhịn được run rẩy cơ thể.

“Vợ, tối nay tôi có thể báo thù thay cho bà rồi!”

Hai mắt Hồ Hoàng Việt đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn cất lên.

Vô số đêm ông ta giật mình tỉnh từ trong giấc mơ, trong đầu đều là hình ảnh vợ của ông ta nằm trong vũng máu.

Bây giờ đại thù cuối cùng sắp được báo rồi.

Nhưng Hồ Cương căn bản không để trong lòng, thậm chí vẻ mặt hết sức khinh thường.

“Hồ Hoàng Việt, cho dù mày bây giờ dám quay về Giang Thành, còn là chủ tịch đại diện của tập đoàn Cự Phong, vậy thì như nào chứ, mày là đối đầu với nhà họ Hồ, nhà họ Hồ một trong ba đại hào môn của

Giang Thành, mày chắc chắn muốn vì một thằng ở rể của vương tộc Yên Đô cỏn con mà cược cả tính mạng của mày và con gái mày vào không?!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.