Chương 163
Lý Mộng Đình pha một tách trà khác, sau đó lại quỳ xuống, dâng trà bằng hai tay: “Mời dùng trà.”
“Làm lại.”
Đi tới đi lui năm sáu lần, lúc này Vương Nhất mới uống cạn tách trà.
“Đi thôi.” Vương Nhất dẫn Lãnh Nhan định rời đi.
Trước khi đi, anh còn cúi đầu nhìn xuống Lý Mộng Đình đang quỳ trên đất, trong mắt không có chút dao động.
Sau khi lên xe, Lãnh Nhan vững vàng lái xe rời đi, Vương Nhất ngồi ở phía sau không nói một lời, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ đến say sưa.
Có thể nhìn ra tâm trạng thiếu chủ không tốt.
Vương Nhất thở dài một hơi, sau chuyện lần này, nhà họ Lý nhất định sẽ hận mình.
Nhưng anh không hối hận, nếu quay lại lần nữa, anh vẫn sẽ làm như vậy.
Bởi lẽ đây là thế giới động vật ăn thịt đồng loại, không có chỗ cho lòng tốt và sự khoan dung, chỉ có kẻ hung ác hơn kẻ kia mà thôi.
Vương Nhất vừa bước vào tòa nhà quốc tế thì một người đàn ông mập mạp chạy về phía anh.
“Anh Vương, anh đến rồi à?” Tăng Quốc Vinh mỉm cười nịnh nọt.
Vương Nhất liếc mắt nhìn ông ta một cái rồi cũng không đếm xỉa tới ông ta nữa. Tăng Quốc Vinh là người tinh mắt nên đương nhiên nhìn ra được anh Vương trẻ tuổi đầy hứa hẹn này đang có tâm trạng không tốt.
Thế là ông ta biết điều không trêu chọc Vương Nhất nữa mà thành thật nói: “Anh Vương, chuyện anh nhờ tôi điều tra đã có manh mối rồi.”
“Ồ?”
Vương Nhất nhìn Tăng Quốc Vinh thêm vài lần, mới một tuần mà đã có manh mối rồi sao. Mặc dù Tăng Quốc Vinh hơi béo nhưng tốc độ làm việc vẫn rất nhanh.
“Nói tôi nghe thử.”
“Vâng.”
Tăng Quốc Vinh đáp, sau đó nói hết những gì mình biết: “Thật ra vụ việc 316 đã có một số tờ báo và Internet đưa tin sản phẩm của công ty Ẩn Long – công ty con của nhà họ Lý đã gây ngộ độc thực phẩm. Vụ việc này đã hủy hoại danh tiếng của họ và cũng trở thành ngòi nổ khiến nhà họ Lý sa sút. Nhưng rõ ràng các phương tiện truyền thông và Internet đã nhận hối lộ, nói trắng ra đây là ‘cuộc chiến dư luận’.”
“Chất lượng sản phẩm của nhà họ Lý rất tốt, mà những người bị ngộ độc thực phẩm thật ra lại không bị gì cả. Tất cả các giấy tờ kiểm tra y tế đều là giả mạo, nhưng các báo cáo trên mạng lại gây bất lợi cho nhà họ Lý. Nguyên nhân của việc này tôi nghĩ tôi không cần nói rõ đâu đúng không anh Vương? “Tăng Quốc Vinh cười lạnh.
Vương Nhất lạnh lùng gật đầu, trong đó chắc chắn có người cố ý muốn hãm hại nhà họ Lý.
“Đã tra ra được nghi phạm chưa?”
Vương Nhất cảm thấy nhà họ Kim là nghi phạm lớn nhất.
Nhưng Tăng Quốc Vinh lại đề cập đến một công ty xa lạ với Vương Nhất: “Dược phẩm Thường Kỉ.”
“Đây là chủ mưu ‘vụ việc 316’ mà nội bộ tôi tra ra được. Công ty này không có quan hệ làm ăn với nhà họ Kim.”
Tăng Quốc Vinh nghiêm túc nói: “Nếu phải nói có liên quan với nhau thì là ông chủ của dược phẩm Thường Kỉ – Thường Kỉ có thù oán với nhà họ Kim.”
Câu này khiến Vương Nhất cau mày: “Không những không hợp tác với nhà họ Kim mà còn có thù oán?”
“Đúng.”