Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1657



CHƯƠNG 1657

Lúc này Hạ Lãm mới hô dừng với ông lão mặc áo choàng xám.

Ông lão mặc áo choàng xám thu lại năm đấm đã tung ra.

Người trong võ đạo đều biết, lực đánh ra muốn thu hồi là rất khó, cái này cần khả năng khống chế cơ thể rất giỏi.

Cũng chỉ có cường giả tuyệt thế mới có thể làm được tới mức xuất lực thu lực hoàn mỹ.

Sự chênh lệch cảnh giới của ông lão mặc áo choàng xám và cường giả tuyệt thế cách nhau cực kỳ xa, lúc này thu lực rất miên cưỡng.

Nhưng cho dù như vậy, một năm đấm của ông lão mặc áo choàng xám cũng dừng cách phần mặt của Hồ Vĩnh Hiên chưa tới 1cm.

Lực đạo trên nắm đấm đã đánh ra trước.

Bức tường đăng sau Hồ Vĩnh Hiên lõm vào, không ngừng có đá vụn rơi xuống.

Hồ Vĩnh Hiên đã bị dọa ngốc, ngay cả hô hấp cũng không dám.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng ở trên người Hồ Vĩnh Như ở đăng sau.

Hét lên một tiếng này, cô ta quỳ bịch một tiếng ở trước Vương Nhất, cúi đầu rất thấp.

“Vương Nhất, tôi biết tôi và anh là kẻ địch, nhưng anh có thể nể tình tôi bảo vệ con gái của anh, tha cho anh trai tôi không?”

“Tuy anh ta làm chuyện rất quá đáng, nhưng anh ta tội không đáng chết!”

Vương Nhất rơi vào trầm mặc.

Hạ Lãm lập tức xua tay với ông lão mặc áo choàng xám, sự quyết định của Vương Nhất chính là sự quyết định của ông ta.

“Phải, phải đó!”

Lúc này Hồ Vĩnh Hiên cũng phản ứng lại, giọng nói run rẩy nói.

Ánh mắt Vương Nhất càng lạnh, rõ ràng không định tha cho Hồ Vĩnh Hiên như vậy.

Lúc này, Vương Tử Lam chạy tới, cô bé hiểu chuyện đỡ Hồ Vĩnh Như dạy, nói với Vương Nhất bằng giọng non nớt: “Ba, ba đồng ý lời thỉnh cầu của dì Hồ đi?”

Lời của Vương Tử Lam hữu dụng hơn bất cứ cái gì, sự lạnh lẽo trong mắt Vương Nhất lập tức biến mất, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.

“Được, ba đồng ý.”

Vương Nhất lại nhìn sang Hồ Vĩnh Hiên, lạnh lùng nói: “Nể mặt em gái của anh, lần này tôi tha cho anh, lần sau anh còn không hối cải, ai cầu xin cũng vô dụng!”

“Cảm ơn!”

Trong mắt Hồ Vĩnh Như rơi ra nước mắt, cảm kích từ tận đáy lòng.

Hồ Vĩnh Hiên liên tục gật đầu, anh ta cúi đầu, cũng không nhìn rõ biểu cảm của anh ta.

Trên mặt anh ta tràn ngập sự oán độc, đã tới mức không chết không thôi với Vương Nhất.

Khi tất cả mọi người đều cảm thấy Hồ Vĩnh .

Hiên sẽ không sao thở phào nhẹ nhõm thì Vương Nhất lại mở miệng.

“Nhưng tôi có nói tha cho anh sao?”

Ánh mắt Vương Nhất đầy lạnh lùng: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát, ra tay với con gái của tôi thì phải trả cái giá tương ứng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.