Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1722



CHƯƠNG 1722

Nhưng, Vương Nhất vấn điềm tĩnh uống trà, thậm chí còn không thèm nhìn, cũng không hề liếc nhìn người kia.

“Cho ông ba phút, bỏ cái móng heo của ông ra khỏi vai tôi.”

“Tìm cái chết!”

Câu này vừa được nói ra, bàn tay đang đặt trên vai Vương Nhất của người đàn ông đột nhiên dùng lực.

Răng rắc!

Chỉ nghe thấy tiếng xương gãy giòn tan vang lên, bàn tay đang cầm cốc trà của Vương Nhất không biết đã bặt xuống từ lúc nào, đang nắm chặt lấy cổ tay người đàn ông.

Cổ tay người đàn ông, đã bị bẻ gãy 90 độ, láng máng có thể nhìn thấy xương trắng.

Trong phòng làm việc, tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông to con vang lên.

Ông ta loạng choạng lùi về phía sau ba bước, cổ tay bị bẻ gãy, cả cánh tay đều co cứng.

“Cái gì?”

Vương Lâm nhìn thấy một màn này thì không thể nào tin được, kinh hãi đến mức đứng phắt dậy.

“Lão ngũ!”

Bốn cao thủ phía sau Vương Lâm cũng chấn động, sau khi hoàn hồn, tiến lên đỡ ông ta dậy.

Diệp Ân Thị cũng mở to đôi mắt xinh đẹp, biểu cảm như thấy ma.

Bởi vì quá kinh ngạc mà cái miệng nhỏ nhắn cũng hơi mở ra.

Hồng Giác Lâm ở phía sau khế nheo mắt lại, vẻ mặt ngưng trọng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Ông ta đã nghe về người đàn ông tên Vương Nhất này từ trước, không chỉ giết được La Hữu, một thành viên của hiệp hội võ đạo, mà ngay cả La Văn, người đứng thứ chín trong hiệp hội cũng không phải đối thủ của anh ta.

Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, quả nhiên không phải người thường.

Vương Nhất cầm tách trà lên, nhấp nhẹ một ngụm: “Cũng may là ông ta không dùng sức, nếu không giờ toàn bộ cánh tay đã bị gãy rồi.”

“Ngông cuồng!”

Bốn cao thủ vô cùng phần nộ, trong mắt đầy sát ý, đi về phía Vương Nhất.

Trước giờ họ không cho Vương Nhất là cao thủ, cảm thấy không đến phiên họ phải ra tay, nên mới để một người không tập luyện đến nơi đến chốn như lão ngũ lên trước, không ngờ chỉ trong nháy mắt, cổ tay lão ngũ đã bị bẻ gãy.

“Vương Nhất, không được hấp tấp…

Lý Khinh Hồng đứng một bên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Thực lực của năm người này so với Ám Ảnh Long Vệ không khác biệt là bao.

Diệp Thúy Như cũng hét lên: “Dừng tay, chỗ này là phòng làm việc của tôi.”

Nhưng tên cầm đầu của năm người kia giận dữ gầm lên, cắt ngang lời của cô ta: “Câm miệng cho tôi!”

“Thăng oắt này bẻ gấy tay của lão ngũ, nợ máu phải trả bằng máu!”

Vương Lâm cũng tràn đầy lửa giận, đây chính là cao thủ đại diện cho nhà họ Vương xuất chiến, hiện giờ lại bị gấy một tay, như vậy chẳng phải sẽ làm giảm sức cạnh tranh của nhà họ Vương sao!

“Ném anh ta xuống lầu!”

Vương Lâm gầm lên, chỉ có cách này mới có thể dập tắt lửa giận của anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.