Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1736



CHƯƠNG 1736

“Sau khi đến Thiên An, chị và mẹ vấn đi lang thang, màn trời chiếu đất, thậm chí để cho chị ăn no, mẹ còn quỳ trước cửa hàng của người khác suốt một ngày, sau đó có một người tốt bụng không nhìn được nữa, cho bà ấy ăn một bát mỳ nóng, nhưng mẹ chẳng ăn miếng nào đã nhường hết cho chị. Trong mắt chị, bà ấy là người mẹ tốt nhất trên đời.”

Diệp Thúy Như nhớ lại: “Nhưng cùng lúc ấy, đã có một chuyện xảy ra.”

“Mẹ đi làm rất nhiều công việc ở bên ngoài, trong đó có một việc là làm tiếp rượu ở quán KTV, tối hôm đó bà ấy không quay về là chị đã biết có chuyện gì đó xảy ra, đợi khi chị chạy đến thì đã thấy mẹ năm ở hấp hối dưới đất, người cưỡng hi3p đã đi rồi.”

¡ “Từ đó về sau, bụng mẹ lớn dần, sau đó có em.

Diệp Thúy Như nhìn về phía Diệp Kình Hiên.

Cả người Diệp Kình Hiên, anh ta gào lên giận dữ: “Đồng Kiệt, ông chết vấn chưa hết tội!”

Vương Nhất im lặng, không nghỉ ngờ gì nữa, người cưỡng hi3p chính là Đồng Kiệt.

Đồng Yên Nhiên chẳng dám ngẩng đầu.

Gia đình nhà họ nợ Diệp Thúy Như!

“Sau khi sinh Kình Hiên, nhà chúng ta nghèo rớt mồng tơi, hoàn toàn không thể nuôi cả hai đứa trẻ.”

“Ngày ấy mẹ nói, phải bỏ rơi một đứa, và chị chính là đứa trẻ bị bỏ rơi.”

Diệp Thúy Như kể câu chuyện này với giọng điệu bình tĩnh.

Sắc mặt Vương Nhất thay đổi.

Lúc ấy, cùng lắm Diệp Thúy Như mới chỉ khoảng năm tuổi đúng không?

Hai mắt Diệp Kình Hiên đỏ ngầu, giọng anh ta khàn khàn: “Chị ơi, em rất xin lỗi chị…”

Lúc ấy quan niệm trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, nhưng có lẽ Diệp Tâm sẽ đối xử bình đẳng với cả hai chị em.

Nhưng điều kiện gia đình bà không cho phép, nên cuối cùng bà vấn chọn bỏ rơi con gái ruột Diệp Thúy Như.

“Mẹ có một người họ hàng được gả đến nhà học Kim, cũng coi như có chút thân thiết, mẹ cầu xin mãi nhà họ Kim mới chịu nhận tôi.”

Diệp Thúy Như nhẹ nhàng nói: “Lúc chia tay, mẹ tặng chiếc vòng tay này cho chị, bảo chị giữ gìn cẩn thận, sau này lớn lên có thể dùng nó để tìm em trai, chị vẫn luôn tìm em, nhưng cũng may bây giờ tìm được rồi, đáng tiếc mẹ không thể nhìn thấy cảnh này.

Sau này là khoảng thời gian của Kim Thúy Như.

Diệp Thúy Như đã kể hết thân thế của mình, nhưng ngay cả người biết hết toàn bộ chân tướng cũng cảm thương với cô ta.

Không có ai vừa sinh ra đã độc ác, Diệp Thúy Như gặp nhiều chuyện khó khăn hơn người khác, nên cô ta càng hiểu rõ để sinh tồn thì thắng làm vua thua làm giặc.

Diệp Kình Hiên là một người đàn ông cao lớn nhưng lại khóc không thành tiếng.

“Chị ơi, bây giờ chúng ta nhận nhau rồi, chị chính là chị gái của em, sau này không ai có thể bắt nạt chị!”

Diệp Kình Hiên cắn răng nói.

Diệp Thúy Như mỉm cười: “Vậy nếu sau này có một ngày, một trong hai người là chị và ngài Vương phải chết thì em sẽ giúp ai?”

“Chuyện này…”

Diệp Kình Hiên lập tức rơi vào tình thế khó xử.

“Nói đùa thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.