1743
Trên mạng có rất nhiều phim tài liệu về Ẩn chủ.
Nhưng lúc Lý Thiên Dương giảng lại, tất cả mọi người đều nghe vô cùng nghiêm túc.
Vương Nhất cũng nghe rất nghiêm túc, nhưng anh lại có nhiều cảm xúc hơn.
Đây nơi thuộc về vinh quanh của anh, nhưng với anh thì đây chỉ là quá khứ mà anh sắp lãng quên.
Bây giờ anh chỉ là người bình thường.
Đương nhiên, chỉ cần đất nước yêu cầu anh vẫn sẽ trở thành Ẩn chủ nước H.
“Đến rồi.”
Xe dừng trước sơn trang, mấy người Vương Nhất đi vào bên trong.
Sơn trang quy định, xe lạ không thể lái vào trong.
Kế cả xe nào, đến từ đâu cũng không được vào.
Cũng có chút màu sắc của quân đội.
“Đằng trước có xe.’ Lý Mộng Đình chỉ về phía trước, hét lên.
Mấy người Vương Nhất nhìn theo tiếng hét, thấy có rất nhiều xe quân dụng đang đỗ hai bên người.
Bên trên còn cắm quốc kỳ đỏ tươi.
“Đó là biểu tượng gì vậy?”
Bọn họ để ý thấy trên những chiếc xe đều có một biểu tượng hình rồng.
“Đó là huy hiệu của đội quân Ẩn Vu.”
Vương Nhất bỗng lên tiếng.
Ngay lập tức, kể cả Lý Thiên Dương, Lý Mộng Đình, hay Lý Khinh Hồng và Văn Bội Cầm đều nhìn Vương Nhất với ánh mắt ngạc nhiên.
“Sao anh biết?”
Lý Mộng Đình buột miệng nói.
Vương Nhất cười: “Những ai từng đi lính đều biết biểu tượng này.”
Lúc này mọi người mới hiểu ra, cũng không liên hệ Ẩn Vu với Vương Nhất.
Dù sao, chỉ có những người giỏi nhất mới có thể được vào Ẩn Vu.
“Khinh Hồng, mọi người đến rồi sao?”
Bông nhiên, phía sau vang lên tiếng phụ nữ cười.
Họ quay đầu thì thấy Ngụy Thương Kiều mặc một bộ sườn xám đi đến.
Bà ta không chào mấy người Lý Thiên Dương mà coi họ như không khí.
Lý Khinh Hồng cười nhạt, cũng không nói gì.
Ngụy Thương Kiều còn nói thêm: “Tuy rằng chúng tôi là đứng ra mời mọi người ăn cơm, nhưng mọi người vẫn phải tuân thủ quy định của Sơn trang Anh Liệt.”
“Mỗi người đều phải được kiểm tra, không thể mang bất cứ khẩu súng hay viên đạn nào vào trong, một vài loại chất lỏng cũng bị cấm, đương nhiên tôi không bị kiểm tra.”
Nói xong, Ngụy Thương Kiều đi lướt qua mặt họ: “Tôi đợi mọi người ở trong sơn trang, mấy người các anh đừng để ai bị giữ lại, nếu không rất phiền toái.
Mấy người Lý Khinh Hồng nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì, họ xếp hàng chờ tiến hành kiểm tra an toàn.
Vương Nhất là người cuối cùng, khi anh bước qua cửa an toàn bằng tia hồng ngoại, bông nhiên tiếng kêu cảnh báo vang lên.
Ngay lập tức, mọi người đều nhìn Vương Nhất với ánh mắt khó tin.
Cảnh vệ xung quanh cũng nhìn Vương Nhất như thấy kẻ địch.
Păng păng pằng!
Họ giơ súng, nhắm vào Vương Nhất.
“Không được nhúc nhích!”
“Hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống đất!”