Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1801



Chương 1801

Nhắc tới Vương Nhất cũng muốn gặp mình, Nhậm Gia Luân bỗng nhiên cười.

“Yên tâm đi, cậu ta không lên được đâu…”

Rầm!

Tiếng cười của Nhậm Gia Luân chưa dứt, cửa phòng làm việc đã bị người khác đạp từ bên ngoài Vương Nhất dân đám hội viên cấp cao của thương hội Hồng Ưng như La Chí Viên, mặt mày không cám xúc đi vào.

“Aï? Dám xông vào phòng làm việc của tôi?”

Phòng làm việc không chỉ bị người khác xông vào, còn dùng cách thô bạo như đạp cửa, Nhậm Gia Luân lập tức mặt mày tức giận đứng lên gầm lên.

Nhưng sau khi nhìn thấy Vương Nhất và đám người La Chí Viễn, ngay lập tức thay đổi sắc mặt.

“Vương Nhất? Là anh?!”

Diệp Ân Thi cũng có vẻ mặt hết sức kinh ngạc, không dám tin mà thốt lên.

“Anh không phải nên bị vệ sĩ của tôi dạy dõ rồi hay sao? Sao lại lên đây…”

Diệp Ân Thi buột miệng nói ra.

Giống như nhớ ra cái gì đó, cô ta bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: “Các vệ sĩ của tôi đâu?”

Vương Nhất khẽ mỉm cười: “Vệ sĩ của cô như thế nào, tới bên cửa sổ nhìn không phải là biết sao?”

Sắc mặt Diệp Ân Thi cực kỳ khó coi, sắc mặt thay đổi, nhưng vân đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ sát sàn, nhìn xuống bên dưới.

Thật ra, sau khi nhìn thấy Vương Nhất hoàn hảo không tổn thương đi vào, trong lòng cô ta đã có suy đoán đại khái.

Chỉ là cô ta không muốn tin sự thật này.

Tuy tầng này rất cao, nhưng từ trên nhìn xuống, vẫn là có thể thu trọn cảnh tượng bên dưới vào trong mắt.

Cô ta nhìn thoáng cái thì nhìn thấy năm người năm ngay ngắn, không phải là 5 vệ Sĩ võ đạo của cô ta thì là aï?

Xung quanh còn có không ít người vây quanh, đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xầm nói chuyện riêng.

Thậm chí còn có tiếng xe cấp cứu.

“Chuyện này sao có thể chứ?!”

Đôi mắt tuyệt đẹp của Diệp Ân Thi trợn to, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.

Đây là cao thủ võ đạo cô ta tỏ số tiền lớn tuyển về, so với vệ sĩ bình thường, thậm chí là lính giải ngũ cũng hoàn toàn không phải một cấp bậc.

Vốn cho rằng có thể dạy dỗ Vương Nhất, không ngờ người ngã xuống lại là bọn họ.

Hơn nữa, tính thời gian, bọn họ nhìn trông đã nằm rất lâu rồi.

Chứng tỏ Vương Nhất không tốn sức lực thì đã giải quyết được năm người này.

Khiến người ta bàng hoàng.

“Vương Nhất, anh dám ra tay với người của tôi, hống hách quá rồi đấy?”

Diệp Ân Thi quay đầu, chấn vấn kèm theo sự đè nén sự phần nộ.

Vương Nhất mỉm cười: “Tôi còn tưởng cô Diệp sẽ nói chuyện này với hội trưởng Nhậm, để khơi dậy tác dụng của việc phô trương sức mạnh để cảnh báo, nhưng nhìn trông cô Diệp không có nói chuyện này ra.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.