Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1805



Chương 1805

Vương Nhất nói với Nhậm Gia Luân.

Lời này vừa rồi, bất luận là Nhậm Gia Luân hay La Chí Viên đều có vẻ mặt cực kỳ sửng sốt.

Đều bị câu nói này dọa rồi.

Ông chủ lớn muốn cách chức Nhậm Gia Luân sao?

Cách chức tổng phụ trách của một thương hội, đây là chuyện chưa từng có trong lịch sử.

Quá điên cuồng!

Một lúc lâu sau, Nhậm Gia Luân mới hoàn hồn, cười ha hả.

“Cậu nói cái gì, cậu muốn cách chức một tổng phụ trách như tôi? Cậu có biết mình đang nói gì không?”

Trên mặt Nhậm Gia Luân căn bản không sợ hãi, ngược lại anh cảm thấy rất buồn cười.

Giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời!

“Đương nhiên biết rõ, vị trí tổng phụ trách của thương hội Giang Bình của ông, gjao cho La Chí Viễn làm.”

Vương Nhất nói với vẻ mặt bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.

Cả nước tổng cộng có tám đại thương hội, sinh tử tồn vong của bọn họ đều chỉ trong một ý nghĩ của Vương Nhất, càng đừng nói một tổng phụ trách của một thương hội cỏn con.

Trên thực tế, Vương Nhất còn từng suy nghĩ số lượng thương hội quá nhiều, có lẽ có thể hợp lại chỉ còn vài cái.

Những điều này đều nằm trong sự quản lý của Vương Nhất.

Chỉ đáng tiếc, Nhậm Gia Luân căn bản sẽ không nghĩ tới tầng quan hệ này.

Đừng nói ông ta, ngay cả La Chí Viên cũng không đoán được tầng quan hệ này.

Ông ta chỉ biết thân phận của ông chủ lớn tôn quý, quen biết với ngài Thương Sĩ, không biết Vương Nhất có loại quyền hạn này.

“Ha ha ha…”

Nhậm Gia Luân bông cười cười to, biểu cảm trào phúng lại coi thường mà nhìn Vương Nhất: “Cậu có phải sau khi lấy cô Lý, cảm thấy cả thế giới đều là của cậu hay không.”

Thường hay có người giàu bạo sau một đêm thì sẽ vênh váo tự đắc, lại không hay biết, bản thân vẫn sống ở tầng thấp nhất của xã hội.

Bây giờ ở trong mắt Nhậm Gia Luân, Vương Nhất là người như vậy, lấy trưởng công chúa của Lý Thị thì không biết mình họ gì rồi.

“Tỉnh lại đi, tuy cô Lý của Lý Thị là vợ cậu, nhưng cậu căn bản chưa từng được gia chủ của Lý Thị thừa nhận, cái gì cũng không phải, còn nói năng cuồng vọng muốn cách chức tôi?”

Vẻ mặt Nhậm Gia Luân đầy sự khinh thường, theo ông ta thấy, Vương Nhất là một thẳng hề.

Ngay cả La Chí Viên cũng không nhịn được mà đi tới, ghé vào tai Vương Nhất nói nhỏ: “Ông chủ lớn, chèn ép đúng lúc thương hội Giang Bình là được, đổi tổng phụ trách, chuyện này căn bản là không thế!”

Nói xong, ông ta lại kiên nhãn giới thiệu với Vương Nhất.

“Tổng phụ trách của mỗi thương hội đều là do ngài Thương Sĩ đích thân hạ lệnh, chỉ có đại nhân Thương Sĩ mới có tư cách quyết định sự biến động nhân viên cấp bậc này, trừ phi thân phận của ông chủ lớn lớn hơn ngài Thương Si!”

“Ngay cả La Chí Viễn cũng hiểu nhiều hơn cậu!”

Nhậm Gia Luân cười, đi tới trước mặt Vương Nhất, căn bản không hề sợ hãi: “Trừ phi cậu có thể mời ngài Thương Sĩ tới, để ngài ấy đích thân cách chức tôi, nếu không cậu không làm được.”

Ông ta về căn bản đã ăn chắc Vương Nhất không làm gì được ông ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.