Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1820



Chương 1820

“Các người cũng lui ra ngoài đi.”

Vương Nhất nói với La Chí Viên và Nhậm Gia Luân.

Trên mặt Nhậm Gia Luân tràn đầy vẻ không tình nguyện, đây là phòng làm việc của ông ta, tại sao ông ta phải ra ngoài?

Nhưng vấn bị La Chí Viễn mạnh mẽ lôi đi.

Trong phòng làm việc cũng chỉ còn lại hai kẻ thù của nhau là Vương Nhất và Tần Hồng Long.

Vương Nhất hơi nheo mắt lại, nhìn Tần Hồng Long nói: “Hiện tại không có người, bây giờ anh có thể nói cho tôi biết lý do anh giải vây giúp tôi.”

Đây là phương thức giao tiếp của những người thông minh.

Tân Hồng Long yên lặng hồi lâu, đột nhiên nói: “Tôi muốn mời anh giúp đỡ tôi đánh bại anh của tôi, Tần Vũ!”

Tí tách!

Tí tách!

Trong phòng làm việc yên tĩnh chỉ còn lại tiếng động rất nhỏ khi kim giây chuyển động.

Ước chừng khoảng một phút kể từ khi Tần Hồng Long nói ra mục đích của mình.

Trong một phút này, Vương Nhất không nói câu nào, từ đầu đến cuối, anh chỉ nheo mắt quan sát người nọ.

Dưới ánh mắt soi mói của Vương Nhất, trái tim của Tần Hồng Long đột nhiên đập nhanh hơn, tựa như dưới ánh nhìn này, anh ta không thể che giấu bất cứ bí mật nào.

“Cho nên anh đến tìm tôi không phải để báo thù mà để kết liên minh?”

Rốt cuộc Vương Nhất cũng mở miệng, nhìn Tần Hồng Long nói.

“Đúng vậy.

Tần Hồng Long thở ra một hơi thật dài, cũng không phủ nhận: “Cùng nhau kéo Tần Vũ xuống ngựa, đây là mục đích của tôi.”

Vương Nhất bật cười.

Giống như nghe được câu chuyện hài hước nào đó và đang mỉm cười châm chọc.

“Tần Hồng Long, anh không lầm đấy chứ?

Tôi với anh là kẻ thù của nhau, thậm chí hai chân của anh còn do tôi đánh gãy, vậy mà anh còn muốn kết đồng minh với tôi?”

“Đúng vậy!”

Hai tay của Tần Hồng Long siết chặt trên hai chân đã gãy của mình, vẻ mặt vặn vẹo.

“Cho tôi một lý do.”

Vương Nhất không tiếp tục giễu cợt nữa mà nhìn anh ta với ánh mắt sắc bén.

Tân Hồng Long không phải là một kẻ ngốc, anh ta làm như vậy nhất định là có lý do của anh ta.

“Vì một bước lên mây, cũng vì tương lai hạnh phúc của anh, chúng ta có cùng một kẻ thù.”

Tần Hồng Long thản nhiên đón nhận ánh mắt sắc bén của Vương Nhất, từ trong ánh mắt của anh ta, Vương Nhất nhìn thấy rõ được sự quyết tâm.

“Kẻ thù chung?”

Vương Nhất lắc đầu cười nói: “Anh tự bảo vệ mình cũng hợp lý thôi, sau này nếu như Tần Vũ muốn trở thành gia chủ thì anh ta nhất định sẽ diệt trừ anh trước, cho dù anh đã gãy cả hai chân thì cũng là một con hổ hung dữ. Nhưng nó có liên quan gì đến tôi, tôi thậm chí còn chưa từng thấy mặt của Tần Vũ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.