Chương 1829
Nghe vậy, ánh mắt của Tần Vũ u ám đi rất nhiều.
Vương Nhất nhìn Tần Vũ, tiếp tục nói: “Tôi có thể nhìn ra sự thù hận trong ánh mắt cô ấy, cô ấy rất hận anh.”
Sắc mặt Tần Vũ hơi thay đổi, không còn duy trì được vẻ ung dung tao nhã trước đó.
“Tháo chuông phải tìm người buộc chuông, Nhạc Sĩ là người rất quan trọng với tôi, vì vậy, anh nợ cô ấy một lời giải thích.”
Choang!
Lời nói vừa dứt, chén trà trong tay Vương Nhất bị anh dùng lực làm vỡ.
Chiếc chén thủy tinh lập tức vỡ tan, biến thành vô số mảnh thủy tỉnh óng ánh.
Vương Nhất nhặt một mảnh thủy tỉnh dài nhất cũng là mảnh sắc bén nhất, kề nó vào cổ họng của Tần Vũ.
“Câu hỏi mà tôi muốn hỏi chính là câu này, nếu anh không nói, tôi sẽ cắt cổ họng của anh.
Vương Nhất nở nụ cười không chút ấm áp và nói, giọng điệu bình tĩnh như thể đang nói một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
“Anh dám!
Người đàn ông vạm vỡ đang lái xe lập tức tức giận và gầm lên một tiếng.
Giây tiếp theo, anh ta đập mạnh vào vô lăng.
Két két!
Đột nhiên, thân xe rung lắc dữ dội, chạy theo hình chữ S’ Anh ta là người lái xe, không thể rời khỏi ghế lái, vì vậy anh ta chỉ có thể dùng cách này đế khiến Vương Nhất mất thăng bằng, từ đó đạt được mục đích giải cứu Tần Vũ.
Tuy nhiên, cho dù thân xe có rung lắc thế nào, Vương Nhất đều có thể duy trì sự cân bằng ngay lập tức.
Mảnh thủy tỉnh vỡ trong tay kê chặt vào cổ họng Tần Vũ, chỉ cần tiến lên một chút liền có thể cắt đứt cổ họng của Tần Vũ.
Người đàn ông vạm vỡ rống to: “Dừng tay lại cho tôi, nếu anh dám làm thiếu gia bị thương lấy một cọng lông, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Vương Nhất căn bản không quan tâm đ ến anh ta, thậm chí còn không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
“Sắp tới khách sạn rồi, tôi nghĩ tốt nhất là anh nên nói mau một chút.”
Vương Nhất cười haha và nói: “Tần Hồng Long đã hai lần liên tiếp làm gương cho anh rồi, đừng chọc tức người bên cạnh tôi, thế nhưng, tại sao anh lại không nghe chứ?”
Đối mặt với sự uy hiếp như vậy, Tần Vũ lại mỉm cười.
“Quả thực, người em họ không ra hồn kia của tôi quả thực đã làm gương cho tôi rồi, nhưng, tấm gương mà cậu ta làm, không thể gọi là tấm gương.”
Tần Vũ cười nói: “Thiên tài ở bên trái, kẻ điên ở bên phải, cậu ta chính là một kẻ điên từ đầu đến đuôi.”
“Vậy anh có muốn làm một… người chết, ở giữa thiên tài và kẻ điên không?”
Vương Nhất cười nhạt.
Mảnh thủy tinh trong tay đã di chuyển về phía trước.
Thế là, trên cổ của Tân Vũ xuất hiện một vết máu nhỏ.
Máu tươi từ từ chảy xuống.
“Thiếu gia!”