Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1833



Chương 1833

“Ba!”

Vương Tử Lam lập tức kích động chạy qua.

Lý Khinh Hồng cũng đi tới và hỏi: “Không phải đi điều tra chuyện vi phạm bản quyền của chúng ta một chút sao, sao lại đi lâu như vậy?”

Vương Nhất cười cười: “May mà không hổ thẹn, chắc hẳn buổi chiều tập đoàn Di Hương đã gửi đến thủ tục hợp tác rồi.”

Lý Khinh Hồng gật đầu: “Bọn họ đồng ý hạ kệ tất cả loạt sản phẩm ‘Mị Maƒ, cho lên kệ sản phẩm ‘Thiên Sứ’ của chúng ta ở cửa hàng offine, chuyện này Mộng Đình đang phụ trách.”

Vương Nhất gật đầu, ánh mắt say mê nhìn về phía cảnh đêm của Giang Thành.

Anh cũng không ngờ, chỉ điều tra một chút về chuyện của tập đoàn Di Hương, phía sau lại dây dưa đến nhiều mối quan hệ lợi hại như vậy.

Không chỉ kết minh với Tân Hồng Long, còn biết được phía trên chín đại vương tộc còn có bí mật về hoàng tộc nước R.

Chuyện này, Lý Khinh Hồng có biết không?

Ánh mắt Vương Nhất nhìn về phía Lý Khinh Hồng, người đang kèm Vương Tử Lam học.

Còn có Tần Vũ…

Yên Kinh quả nhiên ngọa hổ tàng long.

Tần Vũ còn biết nội kình, vậy Lý Thế Nhân thì sao?

Đợi sau khi Vương Tử Lam ngủ rồi, Lý Khinh Hồng đến bên cạnh Vương Nhất, nhìn cảnh đêm và nói.

“Ngày mai, Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang sẽ đến Giang Thành.”

Ánh mắt Vương Nhất đột nhiên trở nên sắc bén, trong mắt ngưng tụ một tia sáng lạnh.

“Mục Lang, cuối cùng ông cũng đến rồi…”

Đêm đã khuya, một căn biệt thự sơn trang.

Trong hậu viện, có một ông lão tóc bạc với thân hình gầy yếu đang ngồi.

Ông ta đang nheo mắt, say sưa ngắm nhìn những vì sao trên trời.

Lúc này, một chiếc ô tô dừng ở tiền viện trong trang viên, một thanh niên tuấn tú bước xuống xe.

Đó chính là Tần Vũ.

“Ông nội, muộn như vậy rồi, sao ông còn chưa ngủ?”

Tần Vũ mỉm cười bước qua và ngồi xuống bên cạnh ông lão.

Ông lão này chính là ông nội của Tần Vũ, đồng thời là người cầm lái của Tần Thị Yên Đô, Tần Vĩnh Nghiêm .

Lúc này, Tần Vĩnh Nghiêm đang cười không khép được miệng giống như một đứa trẻ tinh nghịch.

“Ông nội đang vui vẻ, ngày mai Mục Lang tới rồi, đại hội Bắc Cảnh sắp bắt đầu, Tân Thị ta là người được lợi lớn nhất.”

“Ông muốn ngồi ở đây, đợi qua đêm trời sáng.

Tần Vũ cười cười: “Vui thì vui, không thể để mệt người.”

Tần Vĩnh Nghiêm vấn cố chấp ngồi ở cửa hậu viện, đột nhiên nhìn thấy vết máu kia trên cổ Tần Vũ, đôi mắt đục ngâu đột nhiên lóe qua một tia sáng, lộ ra vẻ uy nghiêm.

Nhưng lúc nhìn kỹ lại, lại trở về sự đục ngầu vốn có.

“Tần Vũ, vết thương trên cổ cháu là sao va Sa Tần Vũ sờ sờ vết thương, cười cười lờ đi: “Không có gì, không cẩn thận làm sước da, khiến ông nội lo lắng rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.