Chương 1839
“Còn gọi người rồi?”
Bạch Dã và các đàn em thuộc hạ của anh ta đều rất căng thẳng.
Nhưng nhìn thấy một người đi ra từ trong cửa tiệm, chính là Vương Nhất, bọn họ lập tức không sợ nữa.
“Hahahaha….”
“Chúng tôi còn tưởng cô gọi ai đến giúp cô, không ngờ chỉ có một người.”
“Sao, cô không phải ngây thơ cho rằng anh ta có thể cứu cô đấy chứ?”
Bạch Dã đến gần Lý Mộng Đình, nụ cười tàn nhân: “Nói cho cô một bí mật, hôm nay không chỉ phải đập phá đồ mà người tôi cũng phải đập phá.
Lý Mộng Đình bị dọa sợ, tát vào mặt Bạch Dã một cái: “Lưu manh thối tha, tránh xa tôi ra!”
Bạch Dã lập tức trừng to mắt với vẻ không thể tin nổi: “Con mẹ nó, cô lại dám đánh tôi? Bắt cô gái này đi cho tôi!”
Những người phía sau lập tức lao về phía Lý Mộng Đình.
Lúc này, Vương Nhất đã đi đến trước mặt Lý Mộng Đình, ánh mắt lãnh đạm.
“Tôi nói này, anh coi người sống sờ sờ như: tôi đây không tồn tại sao?”
Bạch Dã lập tức sững sờ, sau đó đẩy vai Vương Nhất.
“Mày là thẳng nào? Cũng dám kêu gào với tao? Có biết với một cầu này của mày, tao có thể giết chết mày không?”
“Vương Nhất, cẩn thận một chút, bọn họ nhiều người.”
Tuy rằng biết thực lực của Vương Nhất rất mạnh nhưng Lý Mộng Đình sợ đối phương nhiều người nên vẫn nhắc nhở một câu.
“Cô gái này nói không sai, bọn tao người đông!”
Bạch Dã quay đầu chỉ vào đám người chỉ chít chiếm cứ cả con phố, cười nói: “Lần này còn nhiều gấp đôi lần trước, mày đánh thế nào?”
“Hơn nữa, bọn tao phụng chỉ đến đây, nếu mày không hợp tác, bọn tao có thể quang minh chính đại động thủ…”
Trên khuôn mặt của Bạch Dã đầy vẻ đắc ý.
Theo anh ta thấy, đám người Lý Mộng Đình đây chính là châu chấu đá xe.
Vương Nhất cười cười: “Ö? Thật sao?”
Nói xong, anh búng ngón tay một cái.
Ngay lập tức, ở khoảng cách 50 mét gần chuôi cửa hàng, bốn phương tám hướng đều có mấy người đàn ông sắc mặt lãnh đạm nhưng gân cốt dũng mãnh đi tới.
Bọn họ đều mặc một bộ quần áo luyện võ màu trắng, phía trên ghi một chữ ‘Vỡ to đùng.
Đương nhiên chính là Diệp Kình Hiên và những cao thủ của Hiệp hội võ đạo kia.
Ngay cả Đồng Yên Nhiên cũng đến.
Có điều cô ta không phải là đến để đánh nhau, mà là đến xem kịch hay.
Nhìn thấy đám người Diệp Kình Hiên đi tới, Bạch Dã nhất thời hoảng sợ, nhưng nhìn thấy chỉ có mười mấy người mà bọn họ lại có tận năm sáu mươi người, bọn họ lập tức không sợ nữa.
“Cô gái, cô thật là tạo nghiệt mà, có biết những người này đều sẽ bị tàn phế vì cô không?”
Bạch Dã nhìn Lý Mộng Đình và nói.
“Ồ? Anh chắc chứ?”