1852
Một nơi nào đó ở Giang Thành, trong một sơn trang yên tĩnh.
Ông lão Tần Vĩnh Nghiêm đang cầm một chiếc cần câu câu, vừa câu cá vừa gọi điện thoại.
Cũng không biết phía bên kia điện thoại đã nói gì, khuôn mặt Tần Vĩnh Nghiêm vốn đầy vẻ tươi cười lập tức đông cứng lại.
Tay cầm cần câu cũng run lên, cá dưới đáy hồ bị dọa sợ bỏ chạy mất.
“Cái gì? Liên minh Giang Thành bị giải thể rồi?”
Tần Vĩnh Nghiêm không nhịn được mà kêu lên thất thanh.
“Đúng vậy, Tần gia chủ, đột nhiên có rất nhiều người tới Thiên An, ngay cả những hào môn như nhà họ Kim và nhà họ Lương cũng đến, hiện tại công ty chúng tôi đều bị phá sản rồi.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói gần như sắp khóc của Dương Phát.
Vẻ mặt Tần Vĩnh Nghiêm đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Không thể nào, tôi đã tìm hiểu qua phía sau của tập đoàn Lệ Tinh, chỉ có một mình Lý Khinh Hồng là có chút bối cảnh!
Lý Khinh Hồng chính là đại tiểu thư Lý Thị, năng lực có hạn, sao có thể một mình giải quyết chuyện lớn như vậy?
“Chắẳng lẽ là gia chủ Lý Thị – Lý Thế Nhân đã ra tay?”
Tần Vĩnh Nghiêm đoán.
Suy đi nghĩ lại, cũng chỉ là lý do này là hợp lý nhất, cũng có khả năng xảy ra nhất.
Dù sao Lý Khinh Hồng cũng là con gái của Lý Thế Nhân.
Mặc dù Lý Thế Nhân thường chuyện ta ta làm, chuyện mà bản thân nhận định thì cho dù làm tổn thương trái tim của con gái cũng sẽ đi làm, nhưng xuất phát điểm vẫn là vì muốn tốt cho con gái.
Nếu Lý Thế Nhân ra tay, Liên minh Giang Thành căn bản không phải là đối thủ!
“Không phải! Là chồng của Lý Khinh Hồng, một người thanh niên tên là Vương Nhất!”
Dương Phát báo cáo.
Lông mày Tần Vĩnh Nghiêm lập tức nhíu chặt lại, khuôn mặt già nua kia giống như vỏ cam khô.
Trầm mặc một lúc lâu, Tần Vĩnh Nghiêm phủ quyết: “Các ông chắc chán là người tên là Vương Nhất sao?”
“Vâng, tôi chắc chắn!”
Thế là, Tần Vĩnh Nghiêm không nói gì nữa, trong mắt đục ngầu lóe lên một tia sát ý đáng sợ.
Cái tên Vương Nhất này, ông ta quá quen rOI.
Năm năm trước, người đã hủy hoại tương lai tươi sáng của cháu trai nhỏ Tân Hồng Long của ông ta chính là một chàng thanh niên tên là Vương Nhất.
Vào thời điểm đó, vốn dĩ ông ta muốn động dụng sức mạnh của gia tộc để hủy hoại Vương Nhất.
Nhưng không biết vì sao, Vương Nhất lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, cho dù thông qua con đường nào, Tần Thị cũng đều không tìm được.
Ngay cả hô sơ của anh cũng bị quốc gia phong tỏa lại, Tần Vĩnh Nghiêm không có tư cách để tra hỏi.
Mãi đến năm năm sau, Tân Thị mới truy lùng được hành tung của Vương Nhất.
Tin tức có được lại khiến lòng dạ Tần Vĩnh Nghiêm chùng xuống.
Vương Nhất và Lý Khinh Hồng – trưởng công chúa của Lý Thị đã ở bên nhau, hơn nữa còn trở thành vợ chồng.